Truyện Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ - Chương 157 với tiêu đề 'Là vì không yêu' Nhắc tới những đau khổ chất chứa ở trong lòng nhiều năm, Diệp Dịch Lỗi cũng rất đau đớn. "Ngưng nhi! Anh thật sự có ý định muốn kết hôn với em, anh không có Lăng Nhữ Y thục lùi một bước chân, kiên định nụ cười trên môi vụt tắt, cô chỉ có thể nở ra một nụ cười méo mó thê lương, trái tim đã chết trở nên thật nặng, nặng trĩu trì trệ ở trên ngực, cô nhìn anh bằng thê lương, bằng khổ đau tiếc nuối, không một tia Ebook Yêu Trong Đau Khổ của tác giả Hồ LyConverter: Ngocquynh520 Editor: TieuKhang Truyện còn tên gọi khác là Cần "Sex" không cần "Yêu" được đánh giá là tác phẩm ngôn tình mang tình đột phá, Với các tình huống thật mà như đùa, tưởng như chỉ có trên phim ảnh Yêu anh thật đau khổ. Đề Cử . Đọc Truyện Theo Dõi (0) Chưa có ai đánh giá truyện này! Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện mới thuộc các thể loại đặc sắc như truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, hay truyện ngôn tình Truyện chickLit. Yêu Đi Đừng Sợ Bạn bỏ gì trong tách trà tình yêu của mình? Bạn biết không: Tách trà của ai đó có thể có vị ngọt ngào thơm nồng của mối tình đầu, của tuổi trẻ đầy bồng bột nhưng cũng đầy đam mê. Đọc truyện Yêu Long Cổ Đế chương 658 tiêu đề 'Vân Thiên Thiên thống khổ'. TruyenYY hỗ trợ đọc truyện tuyệt vời trên Mobile, Tablet và cho tải EPUB. Vân Thiên Thiên tuy nói trong lòng đau nhức, nhưng giờ phút này cũng là bình tĩnh, biết được không phải dừng lại thời C0br. Contents1 Giới thiệu Truyện Yêu Trong Đau Khổ2 Danh sách chương3 Trọn bộ Truyện Yêu Trong Đau Khổ “cập nhật ngày 12/06/2023“ Trọn bộ Yêu Trong Đau Khổ Full tập được cập nhật mới nhất ngày 12/06/2023 tại đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. Giới thiệu Truyện Yêu Trong Đau Khổ 🔰 Tên Truyện ⭐ Truyện Yêu Trong Đau Khổ Full 🔰 Trạng thái ⭐ Hoàn thành 🔰 Ngày cập nhật ⭐ 12/06/2023 🔰 Số tập ⭐ Trọn bộ – Full Bộ 🔰 Đánh giá ⭐ 🔰 Người đăng ⭐ – TruyenFull Converter Ngocquynh520 Editor TieuKhang Truyện còn tên gọi khác là Cần “Sex” không cần “Yêu” được đánh giá là tác phẩm ngôn tình mang tình đột phá. Với các tình huống thật mà như đùa, tưởng như chỉ có trên phim ảnh. Nữ chính trong truyện vô cùng thu hút phái mạnh, bất kì người đàn ông nào cũng khao khát chinh phục cô. Trong đó Kiều Trạch – một người đàn ông lạnh lùng khe khắc, anh sở hữu một gương mặt vô cùng lạnh lùng và Chung Dương – bản tính có chút ngang tàng, bất chấp đạo lý, có chút lưu manh, có chút phong lưu, nhưng đẹp trai lắm tiền. Liệu hai anh chàng này liệu có chinh phục được nàng? Mời các bạn cùng đón đọc. Danh sách chương Quyển 1 – Chương 1 Tên đàn ông vô sỉ Quyển 1 – Chương 2 Sự trả giả cho việc đến trễ Quyển 1 – Chương 3 Có chú đẹp trai Quyển 1 – Chương 4 Cậu Chung cứu người đẹp Quyển 1 – Chương 5 Tôi sẽ làm cho em coi Quyển 1 – Chương 6 Một ly đã gục Quyển 1 – Chương 7 Chú còn non lắm Quyển 1 – Chương 8 Chuyện đáng xấu hổ Quyển 1 – Chương 9 Sự thay đổi mập mờ Quyển 1 – Chương 10 Vạch trần chuyện yêu thầm Quyển 1 – Chương 11 Không nhà để về Quyển 1 – Chương 12 Kiều Trạch mặt lạnh Quyển 1 – Chương 13 Đêm khuya về muộn Quyển 1 – Chương 14 Đến kỳ thi tốt nghiệp Quyển 2 – Chương 1 Bị người thân làm tổn thương Quyển 2 – Chương 2 Mọi điều uất ức Quyển 2 – Chương 3 Tôi muốn đính hôn Quyển 2 – Chương 4 Nụ hôn lạnh tựa băng Quyển 2 – Chương 5 Chiếm đoạt phòng ngủ Quyển 2 – Chương 6 Ngờ vực liên tiếp Quyển 2 – Chương 7 Người thân ngã bệnh Quyển 2 – Chương 8 Quan hệ yêu đương Quyển 2 – Chương 9 Đến lúc phải ly biệt Quyển 2 – Chương 10 Sự ngạc nhiên ngoài ý muốn Quyển 2 – Chương 11 Tôi muốn chia tay Quyển 2 – Chương 12 Chúng ta kết hôn Quyển 2 – Chương 13 Suýt nữa đã mất đi… Quyển 2 – Chương 14 Quyển 2 – Chương 15 Hiểu lầm Quyển 2 – Chương 16 Có dụng ý khác Quyển 2 – Chương 17 Chúng ta làm hòa Quyển 2 – Chương 18 Anh đã sai rồi Quyển 2 – Chương 19 Định ngày cưới Quyển 2 – Chương 20 Yêu ai Quyển 2 – Chương 21 Biến đổi lớn trước kết hôn Quyển 2 – Chương 22 Em đã có thai Quyển 2 – Chương 23 Chạy trời không khỏi nắng Quyển 2 – Chương 24 Đứa bé là của tôi Quyển 2 – Chương 25 Ngày mai đi đăng ký Quyển 2 – Chương 26 Ép buộc đăng ký Quyển 2 – Chương 27 Đánh mất bảo bối Quyển 2 – Chương 28 Cô dâu mất tích Quyển 2 – Chương 29 Đứa bé không còn nữa… Quyển 2 – Chương 30 Đón cô về nhà Quyển 2 – Chương 31 Đằng sau vẻ lạnh lùng Quyển 2 – Chương 32 Sống chung một nhà Quyển 3 – Chương 1 Hôn nhân của cô Quyển 3 – Chương 2 Không có hạnh phúc Quyển 3 – Chương 3 Tả Á đánh người Quyển 3 – Chương 4 Vẫn luôn tránh thai Trọn bộ Truyện Yêu Trong Đau Khổ “cập nhật ngày 12/06/2023“ ⭐Chương 1 1 ⭐Chương 2 2 ⭐Chương 3 3 ⭐Chương 4 4 ⭐Chương 5 5 ⭐Chương 6 6 ⭐Chương 7 7 ⭐Chương 8 8 ⭐Chương 9 9 ⭐Chương 10 10 ⭐Chương 11 11 ⭐Chương 12 12 ⭐Chương 13 13 ⭐Chương 14 14 ⭐Chương 15 15 ⭐Chương 16 16 ⭐Chương 17 17 ⭐Chương 18 18 ⭐Chương 19 19 ⭐Chương 20 20 ⭐Chương 21 21 ⭐Chương 22 22 ⭐Chương 23 23 ⭐Chương 24 24 ⭐Chương 25 25 ⭐Chương 26 26 ⭐Chương 27 27 ⭐Chương 28 28 ⭐Chương 29 29 ⭐Chương 30 30 ⭐Chương 31 31 ⭐Chương 32 32 ⭐Chương 33 33 ⭐Chương 34 34 ⭐Chương 35 35 ⭐Chương 36 36 ⭐Chương 37 37 ⭐Chương 38 38 ⭐Chương 39 39 ⭐Chương 40 40 ⭐Chương 41 41 ⭐Chương 42 42 ⭐Chương 43 43 ⭐Chương 44 44 ⭐Chương 45 45 ⭐Chương 46 46 ⭐Chương 47 47 ⭐Chương 48 48 ⭐Chương 49 49 ⭐Chương 50 50 ⭐Chương 51 51 ⭐Chương 52 52 ⭐Chương 53 53 ⭐Chương 54 54 ⭐Chương 55 55 ⭐Chương 56 56 ⭐Chương 57 57 ⭐Chương 58 58 ⭐Chương 59 59 ⭐Chương 60 60 ⭐Chương 61 61 ⭐Chương 62 62 ⭐Chương 63 63 ⭐Chương 64 64 ⭐Chương 65 65 ⭐Chương 66 66 ⭐Chương 67 67 ⭐Chương 68 68 ⭐Chương 69 69 ⭐Chương 70 70 ⭐Chương 71 71 ⭐Chương 72 72 ⭐Chương 73 73 ⭐Chương 74 74 ⭐Chương 75 75 ⭐Chương 76 76 ⭐Chương 77 77 ⭐Chương 78 78 ⭐Chương 79 79 ⭐Chương 80 80 ⭐Chương 81 81 ⭐Chương 82 82 ⭐Chương 83 83 ⭐Chương 84 84 ⭐Chương 85 85 ⭐Chương 86 86 ⭐Chương 87 87 ⭐Chương 88 88 ⭐Chương 89 89 ⭐Chương 90 90 ⭐Chương 91 91 ⭐Chương 92 92 ⭐Chương 93 93 ⭐Chương 94 94 ⭐Chương 95 95 ⭐Chương 96 96 ⭐Chương 97 97 ⭐Chương 98 98 ⭐Chương 99 99 ⭐ĐANG CẬP NHẬT⭐ Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. Trang đọc truyện online hàng đầu Việt Nam với nhiều truyện hay chọn lọc và hầu hết các truyện đã full dành cho bạn đọc yêu thích, website hỗ trợ đọc tốt . Danh sách những truyện full đã hoàn thành hay nhất hiện nay với sự đa dạng về thể loại, chọn lọc về nội dung, liên tục cập nhật truyện full mới cho độc giả. Leave a comment *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để TiêuKhangTả Á theo lời hẹn đi tới một quán cà phê khá nổi tiếng, trước khi đến cô rất vui sướng bởi vì người hẹn cô chính là anh Chu mà cô đã thầm mến từ rất lâu. Nhưng dù thế nào cô cũng không ngờ rằng, anh Chu lại dùng khuôn mặt ngọt ngào mà nói với cô, "Tiểu Á, anh và chị em đang cặp kè đấy, em là người đầu tiên biết chuyện này đó, ngạc nhiên không?"Nhìn chị hạnh phúc ngượng ngùng rúc vào người anh, mái tóc dài cùng khuôn mặt trái xoan nho nhỏ, duyên dáng dịu dàng y hệt như một bức tranh vẽ, xinh đẹp đến nỗi khiến cho người ta phải động đột nhiện muốn cười nhưng cổ họng lại đắng chát không thốt nổi nên lời, tim co thắt đau đớn tưởng chừng như sắp không thở nổi. Đây chính là tin vui bất ngờ mà chị hai mình hôm nay thần thần bí bí nói với mình đó sao, đây chính là tin vui bí mật mà hôm nay anh Chu hẹn mình ra ngoài bảo là muốn báo với mình ư, đúng là có ngỡ ngàng kinh ngạc chứ không hề có chút vui sướng đã thích ảnh rất lâu rồi, cứ nghĩ đợi sau khi tốt nghiệp cấp 3 xong sẽ thổ lộ với ảnh, nhưng.....Không ngờ kết quả hôm nay lại là thế này. Thì ra anh Chu yêu chị hai, có lẽ chưa thổ lộ cũng là một chuyện tốt, không dẫn đến tình huống chẳng ra làm sao khiến cho chị hai lúng túng và khó lòng cảm thấy đắng chát như cà phê trong ly vậy. Chị hai, tại sao phải là chị hai chứ? Họ bắt đầu từ khi nào? Gượng gạo cười nói vài lời chúc mừng, viện cớ không làm kì đà cản mũi để thoát khỏi cái nơi chỉ khiến cho người ta cảm thấy không thở nổi này.....“Anh Chu, em thích anh lắm, anh có biết không?” Trong lòng thầm thốt lên như Á ngơ ngác đi ra khỏi quán cà phê thanh nhã. Trái tim lạnh lẽo nhói buốt, muốn khóc nhưng lại khóc không thành tiếng. Tâm tình như bầu trời âm u, lững thững bước đi từng bước rất nặng nề. Giữa lúc đang ngẩn ngơ, không biết từ đâu bỗng có một sức lực rất mạnh tóm lấy cổ tay cô. Cô chưa kịp có phản ứng kịp thì đã ngã ngồi vào lòng của người nọ, cô bất ngờ hoảng hốt hô lên vừa định mở miệng thì người đàn ông nọ lại mở miệng nói trước "Cô bé, sao em lại ở đây?"Đầu vịt hay đầu gà cái gì chứ? Tả Á bực dọc nhìn tới người đàn ông nọ. Mặt mũi rất tuấn tú, từng đường nét trên mặt không có chỗ nào chê được, sở hữu một đôi mắt sâu mơ hồ phức tạp, sống mũi cao thẳng cùng đôi môi mỏng cực kì hấp dẫn. Mình dám chắc rằng mình không hề biết anh ta. Nhưng mà nhìn dáng vẻ anh ta cũng không giống người bị điên, vậy tại sao lại nắm tay mình không buông, còn làm ra vẻ như thể quen biết rất thân nữa? đầu gà hay đầu vịt là anh này gọi nữ 9 là nha đầu ấy "Tôi không quen anh....!" Cô giãy giụa, tâm trạng buồn bã làm cô không còn hơi sức muốn nói thêm một lời nào đàn ông nọ không cảm nhận được tâm tình u ám đó của cô, cánh tay vẫn ôm thật chặt bả vai cô còn rất thân mật nhìn cô nói "Em à, anh đã nói chia tay với cô ta rồi, đừng giận nữa!"Tả Á cố giữ cho đầu óc mình bình tĩnh lại, ha ha cười khổ, không ngờ mình lại bị một người đàn ông xa lạ lôi kéo làm bia đỡ đạn. Trong lòng bỗng bốc lên một ngọn lửa nhỏ, đang muốn phát tác thì người phụ nữ ở phía đối diện vẻ mặt như rất đau khổ khoa trương thốt lên "Chung Dương, anh thích cô gái này hả? Cô ta đã đủ tuổi trưởng thành chưa? Muốn ngực không có ngực, cần mông chẳng có mông, tướng tá y hệt như hạt đậu chưa nẩy mầm như thế, anh ưng cô ta ở điểm nào?"Hạt đậu chưa nẩy mầm? Mình đúng là chưa đủ tuổi thành niên thật, tuy chỉ mới 17 thôi nhưng mình phát triển cũng tương đối ok mà? Lòng yêu thích cái đẹp con người ai cũng có, thế nhưng bị người phụ nữ này nói mình xấu xí đến mức như thể không ai thèm ngó vậy, còn ra vẻ dọa người nữa, trong lòng tất nhiên là thấy không thoải mái. Cơn tức giận của Tả Á đối với người có tên là Chung Dương nọ liền chuyển sang người phụ nữ miệng mồm không biết chừng mực định nói mình không phải là bạn gái của người tên Chung Dương gì đó, nhưng cuối cùng cô đã lựa chọn im lặng, ngọn lửa nhỏ trong mắt dần dần tắt lịm, thân hình phản kháng bỗng chốc đã trở nên dịu dàng hẳn ra, lẳng lặng mà ngồi im tại Dương nhìn thấy phản ứng đó của Tả Á thì khóe môi thoáng hiện lên ý cười nhẹ rất mê người, nhưng ở trong mắt của Tả Á thì điều đó thật vô cùng xấu xa. Anh vỗ vỗ bả vai Tả Á rồi nhìn người phụ nữ kia nói "Dáng người bảo bối nhà tôi đó là hàng thật 100% đấy!"Đồ lưu manh! Tả Á trợn mắt rồi ngay sau đó nở nụ cười giả lả, gót giầy nhỏ âm thầm dùng sức hung hăng dậm lên chân của Chung Dương thật mạnh.....Thế nhưng Chung Dương lại không hề tỏ ra đau đớn gì cả, vẻ mặt còn cười cười giống như không có cảm giác. Nhưng mà bàn tay đang ôm bả vai Tả Á hơi bóp chặt một chút vì thật ra anh đang rất đau........Người phụ nữ ấy dường như không thể nào tin nổi, hai cánh tay bắt chéo ở trước ngực, thân hình thụt lùi về phía sau, "Em đã đi theo anh lâu như thế, nếu anh muốn chia tay cũng được, em muốn 100 vạn!"Trong lòng Tả Á thần mắng người phụ nữ này thật không biết liêm sĩ, là phụ nữ thì dù có thế nào cũng không thể để cho đàn ông coi thường mình chứ. Đúng ra lúc này cô ta nên bước lên vung cho người đàn ông này một cái tát thật mạnh rồi sau đó ngẩng đầu lên hiên ngang bỏ đi chứ."Được!" Chung Dương lên tiếng sảng khoái đồng ý, từ trong túi áo tây trang móc ra cuốn chi phiếu cùng một cây bút rất tinh xảo, đang muốn viết chi phiếu thì Tả Á có vẻ hơi lưỡng lự nhìn người phụ nữ kia nói "Chuyện này….100 vạn.......Có phải hơi ít hay không, 1000 vạn thế nào?" Tả Á nói xong bụng dạ xấu xa nhìn sang Chung Dương, ánh mắt có sự khiêu khích cố tình để cho người nào đó xem....Người phụ nữ nọ bỗng sững sờ, Chung Dương thì híp mắt nhìn Tả Á đứng ngay bên cạnh, trong mắt hình như có điều suy phụ nữ ấy lại nghĩ rằng Tả Á đang muốn chơi mình, rất tức giận nhưng không thể ăn nói khép nép hơn "Ký chi phiếu đi, có hợp thì sẽ có tan thôi, tôi không có tâm tình để đùa giỡn với các người đâu, người ta đang đau lòng sắp chết đến nơi rồi."Đúng là người đàn bà nhát gan!Chung Dương ký vào tấm chi phiếu, người phụ nữ lấy xong xoay người bỏ yêu, có thể mua đứt bằng tiền sao?Có lẽ, đó không phải là tình yêu!Sau khi người phụ nữ ấy bỏ đi, Tả Á nhìn cánh tay của tên đàn ông nọ vẫn đang khoác lên vai mình hình như không hề có ý định bỏ xuống. Cô rất tự nhiên duỗi tay ra cột lại mái tóc rồi sau đó đứng dậy, lại dùng gót giày xăng-̣đan nhọn kia hung hăng dẫm mạnh lên chân Chung Dương một lần Dương đau đến chảy nước mắt, rốt cuộc không thể giả vờ bình tĩnh như thể không có chuyện gì được nữa. Tả Á nhân lúc Chung Dương đang cúi đầu kêu đau chói lói thì giáng thêm một cái tát vào gáy anh, "Chớ có khinh thường phụ nữ như thế nhá!" Nói xong đứng dậy bỏ đi, thời điểm xoay người mái tóc dài tung bay vẽ ra một đường cong cực kỳ Dương chau mày quay đầu nhìn theo bóng lưng của Tả Á, thế này mà cũng được coi là phụ nữ sao? Phụ nữ nhìn thấy mình không cần ngoắc tay cũng bu lại một đống cố sức lấy lòng, mình đã sống 25 năm không ngờ hôm nay lần đầu tiên bị một con nhóc giáng cho một bạt người đàn ông dáng vẻ như là quản lý lo lắng chạy tới, dè dặt thận trọng hỏi "Cậu Chung à, chân cậu không sao chứ, có cần bảo người đến dạy dỗ cô gái đó một chút hay không........""Không có việc gì!" Chung Dương giận quá hóa cười, nhóc con này thật thú vị.***Sua khi Tả Á rời khỏi quán cà phê, vẫn cứ bước đi chẳng có mục đích gì, bất tri bất giác đã đi tới quảng trường. Người đến người đi lướt qua mình nhiều như vậy nhưng chỉ có một mình mình là đang đau lòng mà thôi. Trong quảng trường đang phát một bài hát vô cùng thương cảm, tim của Tả Á cũng theo đó mà co rút đau nhói, mất mác ngồi phịch xuống chiếc ghế dài ở ngay cửa rồi khóc lên. Từ tiếng nấc nghẹn nho nhỏ dần dần biến thành tiếng khóc tức biết qua bao lâu, ngay lúc cô không còn chút hình tượng nào mà ngồi khóc thút thít thì có một bàn tay to màu da nâu đưa tới một chiếc khăn tay dành cho đàn ông. Cô cũng không thèm nhìn người đến là ai liền thò tay cầm lấy nó rồi lau nước mắt và nước mũi của khóc dần giảm hẳn mới ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một người đàn ông rất điển trai, có vẻ lạnh lùng còn có chút lưu manh nữa. Là anh ta, người đàn ông mới vừa rồi đụng phải mình ở quán cà phê. Chợt nhớ lại cái tát khi nãy mình đã chào hỏi anh ta, chẳng lẽ anh ta đến để trả thù sao?Tả Á nghĩ tới mới vừa rồi mình giống như con gà trống sừng cồ chiến đấu còn hiện tại thì khóc đến thảm hại thế này, không biết tại sao bây giờ ở trước mặt người đàn ông này cô lại thấy có chút ngượng ngùng. Hai chân ở trên ghế chụm lại vào nhau rồi vòng hai cánh tay quanh chân cúi đầu xuống nói "Anh đi theo tôi làm gì?"Anh ngồi xuống cạnh cô, ánh mắt sâu sắc kèm theo chút tia sáng của sự tìm tòi, nhíu mày nói "Thì tôi đang học cách coi phụ nữ là trên hết đây! Cô......Khóc thật là khó coi!"Tả Á hơi ngượng đứng lên nói "Tôi phải đi đây, anh đừng có đi theo tôi nữa."Chung Dương lại hô lên "Cô đã giẫm hư giầy quý của tôi, còn nữa, nói không chừng chân của tôi đã bị thương rồi đó!"Tả Á quay đầu lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp còn có sự khổ sở, trợn mắt nhìn Chung Dương nói "Đừng có đùa quá trớn như thế!"Chung Dương đi tới đứng ở trước mặt cô móc ra điện thoại di động rồi nói, "Cho tôi số điện thoại của cô!""Tôi không có điện thoại di động!" Bằng trực giác, Tả Á thực sự không muốn trêu chọc tới tên đàn ông Dương ngoài mặt thì cười nhưng trong giọng nói không hề có ý đùa giỡn nói "Trên cổ cô đang treo đó là cái gì?"Tả Á cau mày, trên cổ cô đúng là đang đeo cái điện thoại di động. Nhưng mà.....Không đợi cô mở miệng, Chung Dương đã đưa tay đoạt lấy chiếc điện thoại di động của cô, sau đó bấm gọi vào một dãy số, đợi sau khi điện thoại của mình vang lên rồi mới hài lòng trả nó về vị trí cũ."Tôi đưa cô về!""Không cần, tự tôi có thể về được!""Cũng được!" Chung Dương cất điện thoại vào rồi vươn tay ra nói, "Nhưng cũng phải giới thiệu một chút, tôi tên là Chung Dương, còn cô?"Thấy Tả Á không muốn nói, Chung Dương lại nói "Nếu không tôi đưa cô về nhà!"Tả Á không muốn tiếp tục dây dưa nữa, vì thế cũng vươn tay ra thản nhiên nói "Tả Bối Bối!" Dù sao hắn ta cũng đâu có biết là mình nói bịa hay Dương nắm chặt lấy bàn tay của Tả Á nói "Được, vậy hẹn ngày gặp lại, hôm nay cô đã giúp tôi một lần, sau này có cần thì cứ tìm tôi!"Không phải là Tả Á chưa từng bắt tay với đàn ông, nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm thấy nó kỳ lạ như thế nào ấy. Tay của anh ta thật ấm áp, còn nắm rất chặt rất lâu, cô muốn rút tay về thế nhưng anh ta lại không chịu buông tay, mặt cô từ từ nóng bừng lên, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Chung Dương cười nhạt buông tay cô ra, ngắn ngọn nói "Hẹn gặp lại!""Hẹn gặp lại!" Còn lâu mới gặp lại á, tôi cũng chẳng cần anh phải báo đáp gì Dương xoay người bỏ đi để lại bóng lưng cao lớn rắn rỏi, đàn ông như vậy thật đúng là mầm móng tai họa cho phụ nữ mà. Converter Ngocquynh520 Editor TieuKhang Truyện còn tên gọi khác là Cần “Sex” không cần “Yêu” được đánh giá là tác phẩm ngôn tình mang tình đột phá. Với các tình huống thật mà như đùa, tưởng như chỉ có trên phim ảnh. Nữ chính trong truyện vô cùng thu hút phái mạnh, bất kì người đàn ông nào cũng khao khát chinh phục cô. Trong đó Kiều Trạch – một người đàn ông lạnh lùng khe khắc, anh sở hữu một gương mặt vô cùng lạnh lùng và Chung Dương – bản tính có chút ngang tàng, bất chấp đạo lý, có chút lưu manh, có chút phong lưu, nhưng đẹp trai lắm tiền. Liệu hai anh chàng này liệu có chinh phục được nàng? Mời các bạn cùng đón đọc. Ebook Yêu Trong Đau Khổ của tác giả Hồ LyConverter Ngocquynh520 Editor TieuKhang Truyện còn tên gọi khác là Cần “Sex” không cần “Yêu” được đánh giá là tác phẩm ngôn tình mang tình đột phá. Với các tình huống thật mà như đùa, tưởng như chỉ có trên phim chính trong truyện vô cùng thu hút phái mạnh, bất kì người đàn ông nào cũng khao khát chinh phục đó Kiều Trạch – một người đàn ông lạnh lùng khe khắc, anh sở hữu một gương mặt vô cùng lạnh lùng và Chung Dương – bản tính có chút ngang tàng, bất chấp đạo lý, có chút lưu manh, có chút phong lưu, nhưng đẹp trai lắm hai anh chàng này liệu có chinh phục được nàng? Mời các bạn cùng đón đọc. QUYỂN 3 CHỈ SEX KHÔNG YÊUTả Á vừa đi không lâu thì Kiều Trạch về, anh hỏi người làm Tả Á đâu rồi, người làm nói thấy Tả Á vội vàng đi đâu đó nhưng không biết là cô đi Trạch nhíu mày, bộ mặt lạnh nhạt lộ vẻ bất an, đang xoay người muốn đi thì ánh mắt vô tình nhìn thấy tờ báo trên bàn, trên mặt báo có một bản tin khiến người khác phải chú ý, anh cầm nó lên.“Giám đốc tập đoàn Chung thị Chung Dương đột ngột chia tay với vị hôn thê trước, ngay sau đó liền cùng cô con gái nhà họ Lô tổ chức lễ đính hôn tại khách sạn quốc tế Prince vào ngày mười tám này. Chia tay một cách nhanh chóng, sau đó lại khảy lên bản nhạc tình yêu nhanh như tia chớp….Đủ loại tin tức….”Ảnh chụp Chung Dương và Lô Hi thân mật đứng bên nhau loan đầy cả trang báo. Kiều Trạch bỏ ném lại cuốn báo rồi xoay người vội vàng hấp tấp chạy ra khỏi đậu xe dưới lầu của khách sạn quốc tế Prince chật ních, mà ngay cả bãi đậu xe dưới tầng hầm hầu như cũng không còn chỗ. Cả trai lẫn gái ăn mặc chưng diện đẹp mắt lũ lượt đi vào bên trong, sôi nổi nhận lời mời tới tham dự tiệc đính hôn của hai tập đoàn Trạch tìm chỗ đậu xe xong, ánh mắt lo lắng đảo nhìn khắp chung quanh tìm kiếm bóng dáng của Tả dám chắc rằng, hiện Tả Á đang trốn ở một nơi vắng vẻ nào đó và âm thầm khóc một mắt của Kiều Trạch rốt cục tập trung vào một bóng dáng nhỏ xinh, ngắm nhìn bóng người nho nhỏ xinh đứng chết lặng cạnh tương đá sau đài phun nước. Bóng lưng mang vẻ bàng hoàng và đau khổ, mặc dù là không nhìn thấy mặt cô nhưng anh biết chắc là cô đang Trạch muốn bước tới ôm chặt Tả Á vào lòng, nhưng đi được hai bước thì dừng lại, lui về sau đứng từ xa nhìn tới Tả khách sạn lúc này náo nhiệt hẳn lên, một chiếc Ferrari màu đỏ đỗ lại ngay cửa. Chung Dương và một cô gái xinh đẹp mặc bộ lễ phụ màu đỏ cùng bước xuống xe, rồi sau đó nắm tay nhau đi vào trong khách sạn, nhóm phóng viên chen chúc nhau để chụp mắt Kiều Trạch chuyển trở về, nhìn thấy Tả Á từ từ ngồi xổm người xuống nền đất, hai tay ôm đầu gối, đầu cúi mà bả vai run run, khóc rất khổ sở, lòng Kiều Trạch cũng đau như ai cào ai xé. Tả Á vì Chung Dương mà đau khổ, còn Kiều Trạch lại vì Tả Á và bản thân mình mà đau Á cứ lặng lẽ khóc, lòng đau như ai dùng dao cắt, mình đã nhìn thấy Chung Dương rồi, chứng kiến Chung Dương và Lô Hi tình tứ sánh bước đi vào bên trong. Sau ngày hôm nay, vợ chưa cưới của anh sẽ là Lô Hi. Còn mình thì chỉ như một con chim nhỏ bị thương, khóc lóc vì bất lực và đau thì kết hôn, còn Chung Dương cũng đã đính hôn. Rõ ràng là hai người yêu nhau, nhưng lại không thể ở bên khóc lóc rồi đau lòng, mãi đến khi trước cửa khách sạn vắng tanh, trên màn hình LCD rộng lớn trước cổng khách sạn hiện lên hình ảnh của buổi lễ đính hôn sắp cử Á từ từ đứng dậy, thất tha thất thểu mà rời đi, không dám liếc mắt nhìn lại hình ảnh trên màn hình nữa. Hạnh phúc sẽ chẳng bao giờ thuộc về mình Dương mình yêu sắp sửa ký tên cùng người khác, đeo nhẫn cưới và hôn môi người mình từ nay về sau, cũng chẳng bao giờ còn có tư cách đó nữa, từ lâu đã không còn, kể từ khi giữa cô và Kiều Trạch phát sinh mọi chuyện thì cô đã mất đi tư cách đó cô biết rõ, khoảnh khắc đó cô đã nhận ra mình không thể đến với Chung Dương được nữa, nhưng khi nhìn thấy anh cùng người con gái khác sánh đôi bên nhau vẫn cảm thấy lòng đau như Á thất thần đi tới cạnh bảng hiệu trạm xe buýt với đôi mắt vô hồn, giống như một du hồn đi lang Trạch vẫn lặng lẽ đi theo ở sau lưng cô mà cô cũng không hề hay biết. Cô không ngồi xe mà cứ đi tới như vậy, những nơi đi qua đều khiến cô nhớ lại những kỷ niệm mình đã từng có cùng Chung Dương. Đâu đâu cũng lưu lại tiếng cười nói rộn ràng xen lẫn những lời giận hờn trách mắng của mình và Chung Á đứng tại một con phố nhộn nhịp nhất thành phố A, nhìn con đường trước mắt cô bỗng nhớ tới dáng vẻ lóng ngóng của mình đuổi theo người ta xin bao cao su, nhớ tới Chung Dương còn biết rõ tình cảnh xấu hổ ấy của mình. Nước mắt Tả Á không kiềm được lách tách rơi cả còn lại cũng chỉ là hồi ức, quên nó đi, hãy quên nó đi, mình không phải là một người không quả quyết và không biết tự kiềm chế như cứ đi không biết mệt mỏi, đi từ sáng cho tới hẳn trưa, cũng chẳng buồn nghỉ ngơi chút nào. Kiều Trạch đi theo đằng sau cô, thấy cô tự hành hạ mình như vậy, anh cũng không thể nào nhịn nổi nữa, ngay lúc Tả Á muốn qua đường, anh bước lên kéo cô lại, ôm ghì cô vào Á sững sờ ngẩng đầu lên, trông thấy gương mặt lạnh nhạt cùng ánh mắt đầy lo lắng của Kiều Trạch, nhưng cô không muốn phí công giãy dụa, cũng không muốn biết vì sao anh lại xuất hiện trước mặt Trạch thấy Tả Á vì Chung Dương mà mất hồn ngơ ngác, anh lạnh lùng nói "Theo tôi về nhà."Tả Á đỏ mắt nhìn lại anh, không nể mặt nói "Tại sao phải về nhà với anh, tại sao anh phải chia cắt tôi và Chung Dương, tại sao.....!" Tả Á không kiềm nén được nỗi oán hận và đau đớn trong lòng mà gào lên, hai tay như muốn trút hận đánh đấm lên ngực Kiều Trạch, bật khóc tức Trạch để mặc cho cô xả giận, đứng im tại chỗ không nhúc nhích cho cô đánh tùy thích, mặc cho cô khóc, cũng mặc kệ người đi đường nhìn hai người bằng ánh mắt kỳ quái khó anh vẫn ôm chặt Tả Á, ôm chặt lấy cô, ấn khuôn mặt lem luốc nước mắt của cô vào ngực để cô được khóc thoải mái hơn, vì người đàn ông khác mà một hồi anh mới bế cơ thể đã mềm nhũn ra vì khóc của Tả Á lên, cản một chiếc taxi đưa cô về Á đi mệt cũng khóc mệt nên đã ngủ thiếp đi, Kiều Trạch bế cô đặt nhẹ lên giường, đi vào toilet vắt một chiếc khăn nóng ra lau cho hình cao lớn nhè nhẹ nằm xuống cạnh cô, vươn tay vuốt ve mái tóc đen của cô, bờ môi yêu thương đặt lên má cô một nụ hôn, cúi đầu nỉ non nói, "Tả Á, đến khi nào thì em mới thôi khóc vì anh ta!"Khi Tả Á tỉnh lại thì nhìn thấy một khuôn mặt đang an nhàn nhắm mắt ngủ hiện ra trước mắt mình, cơ thể để trần, lồng ngực tinh tráng để lộ ngời ngời. Đầu cô đang gối lên một cánh tay anh, và cánh tay còn lại của anh thì đang quấn chặt eo Á đang định dịch người ra thì cánh tay của Kiều Trạch càng quấn cô chặt hơn, sau đó mở ra đôi mắt đen nhìn cô chằm chằm."Đói bụng không?" Giọng nói vừa ngủ dậy của anh nghe khàn khàn mà đầy từ Á nhíu mày hời hợt nói "Không đói, bỏ tay ra, tôi muốn về nhà!"Mắt Kiều Trạch tối sầm lại, hơi nheo mắt nhìn Tả Á lạnh giọng nói "Đây chính là nhà của em."Tả Á tức giận giãy dụa quát lên "Không phải, nơi này không phải, muốn tôi nói bao nhiêu lần, nơi này không phải nhà của tôi, anh buông ra!"Kiều Trạch xoay người ngăn cơ thể thể đang lộn xộn của Tả Á lại, hai tay giữ chặt tay cô, gằn giọng nói từng chữ "Tả Á, anh mới là chồng của em, còn anh ta đã sắp sửa trở thành chồng của người khác rồi, đừng ương bướng hành hạ anh nữa có được không?"Anh ấy đã sắp trở thành chồng của người khác rồi!Đúng rồi, đúng rồi! Tả Á khổ sở nhắm hai mắt lại, cứ như vậy đi, mình và Kiều Trạch cũng tiếp tục sống những ngày tháng như vậy đi!Kiều Trạch nhìn hốc mắt ướt nước của Tả Á mà không kiềm lòng được hôn lên mắt cô, hôn lên giọt nước mắt, cánh tay vây lấy cơ thể cô để cùng cảm nhận nỗi đau với Á mở mắt ra, xoay mặt muốn tránh né cái hôn của Kiều Trạch, vùng vẫy muốn thoát khỏi người anh, trong giọng nói mang đầy vẻ căm ghét "Kiều Trạch, anh không được đụng vào tôi!"Gương mặt luôn lạnh nhạt của Kiều Trạch càng thêm nặng nề, anh luồn tay vào váy âu yếm xoa lên da thịt cô nói, "Tả Á, anh là chồng em, tại sao không thể chạm vào em?" Tuy đã hạ giọng mềm mỏng nhưng vẫn không kém phần ngang tàng bá đạo, môi anh lại lần nữa đáp xuống cuồng nhiệt hôn cô, nặng nề sâu lắng nói "Tả Á, thử tiếp nhận anh, có được không?"Tiếp nhận anh ta, chấp nhận sự thực Kiều Trạch là chồng của mình? Nếu đã không thể đến với Chung Dương thì ở với ai cũng thế mà thôi, có gì khác nhau đâu? Đau đớn khiến con tim cũng đã chết theo, nếu không phải Chung Dương thì ở với ai nào có gì khác nhau?.Nhận ra sự vuốt ve của Kiều Trạch, Tả Á đang định giãy ra thì vật nam tính cứng rắn của Kiều Trạch đã không hề báo trước tiến vào cơ thể cô, Tả Á nhíu mày toàn thân sượng cứng lại."Tả Á...!" Kiều Trạch thở gấp nỉ non gọi tên cô, bờ môi mỏng miên man hôn lên môi cô, nụ hôn thâm sâu dành cho người vợ mình yêu thể hai người dán chặt vào nhau, anh ra vào lúc sâu lúc cạn, ma sát mài mòn cô. Cơ thể Tả Á bị nong kín đau đớn ê ẩm, cô dần dần nhắm hai mắt lại, có lẽ cứ như thế đi, cứ như vậy đón nhận cuộc hôn nhân này, chấp nhận sự thực anh ta là chồng hôn nhân này của mình, chỉ có dục vọng chứ không hề có tình yêu. Không biết được bao lâu, chăn của Tả Á chợt chuyển động, cô dáo dác nhìn Kiều Trạch đang nằm ở một bên, vén chăn lên, cầm điện thoại di động, rón rén xuống giường, đi tới cạnh Kiều thế ngủ của anh rất có quy củ, nằm thẳng người, mười ngón tay đan nhau, để trước ngực, hô hấp theo quy luật, vững vàng, nhịp thở đều đặn. Tả Á quỳ gối xuống bên cạnh giường anh, từng chút từng chút vén mền của anh lên, sau một hồi nỗ lực, rốt cuộc cũng vén lên một góc được một góc chăn, làm lộ ra nửa thân trên cường tráng của Kiều Trạch. Tả Á mở điện thoại di động lên, dùng ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên người anh, từ từ đi xuống, rốt cuộc cũng nhìn thấy được một vết sẹo sâu nông không đều kéo dài từ lồng ngực đến tim lại âm ỉ đau, tay không nhịn được mà chạm lên vết sẹo kia, nước mắt không ngừng lại được rơi xuống. Ngay lúc Tả Á đang đau lòng, tay của cô lại bị người khác bắt lấy, cô ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt của Kiều Trạch, trong bóng đêm dường như ánh mắt của anh phát ra tia sáng bén nhọn, điện thoại trong tay cô rơi xuống đất, thân thể bị kéo lên, eo bị túm chặt, ngã lên ngực Kiều tim Tả Á đập thình thịch trong lồng ngực, lòng bàn tay chống lên ngực của anh, đây có coi là bị bắt tại trận không nhỉ? "Em....... Em....... Em chỉ là không ngủ được.......""Tả Á!" Giọng nói trầm thấp của Kiều Trạch vang lên trong đêm tối, mang theo sự mê hoặc vô cùng, "Lúc em nói dối sẽ bị nói lắp.""Em.......Em không có.""Muốn sờ thì có thể nói thẳng cho anh biết, có thể thẳng thắn nói với anh mà." Kiều Trạch ôm thân thể mềm mại của Tả Á, trái tim như có một dòng nước ấm áp đang cuộn trào, có phải cô đã tha thứ anh rồi không? Cô đang nhìn vết thương của anh, có lẽ cô đang đau lòng vì anh sao?Kiều Trạch đùa giỡn nhưng cô lại chẳng buồn cười tí nào cả, nếu như một dao kia không phải là vì tay lỡ tay Tình Văn, có lẽ anh đã mất mạng rồi, nước mắt cô lại chảy xuống, rơi vào lồng ngực Kiều Trạch "Còn đau không? Tại sao ngốc như vậy chứ? Da thịt là của mình mà không cảm thấy đau sao? Sao anh có thể.......làm tổn thương thân thể của mình như vậy chứ.......?"Nước mắt cô rơi trên ngực anh giống như một luồng ánh mặt trời vậy, trái tim Kiều Trạch run lên, giống như băng tuyết bị hoà tan, ôm Tả Á thật chặt, xoay người lại, để cho cô nằm xuống cạnh anh, anh đưa tay nâng mặt lên cô, đôi môi mỏng hôn lên mặt của cô, hôn lên những giọt nước mắt của cô "Đừng khóc, đã không còn đau nữa rồi. Mau ngủ đi, em không được thức đêm."Kiều Trạch ôm lấy Tả Á, trái tim vô cùng thỏa mãn, ba năm, đã ba năm rồi anh không được ôm cô như vậy, không được ôm cô ngủ, giờ phút này, cô đang nằm trong ngực anh, đau lòng vì anh, rơi nước mắt vì anh. Cuối cùng anh đã tìm được đáp anh.......Tả Á, sẽ không rời khỏi anh đêm mộng đẹp, đến khi mặt trời ló dạng, Kiều Trạch và Tả Á đồng thời tỉnh lại, mặt của cô vùi trong ngực anh, tập trung vào cánh tay của anh, tay của cô ôm hông của anh, mái tóc rối loạn vương trên da thịt anh, anh cúi đầu nhìn cô, mà cũng vừa đúng lúc cô ngẩng đầu lên nhìn anh."Chào buổi sáng!" Giọng nói khàn khàn của anh có chút lười biếng mà tràn đầy hạnh phúc."Chào buổi sáng!" Giọng nói của cô lại vô cùng dịu dàng, lại có chút xấu hổ, ba năm chia cách, đối với việc bất thình lình thân mật như vậy khiến cô hơi khó thích ứng, nhưng Tả Á đối với dục vọng của Kiều Trạch không còn xa lạ nữa, cô cảm nhận được nơi nào đó của anh đã dựng lều lên rồi, cứng rắn chọc vào thân thể của cô. Tả Á không được tự nhiên đưa tay gãi gãi đầu nói "Em.......em rời giường......."Kiều Trạch yêu thương nhìn Tả Á, nhưng không có hành động gì, chỉ chờ cho dục vọng của mình lui xuống rồi bước xuống giường. Tất cả đều thật hài hòa, hạnh phúc như vậy, khiến cho anh không khỏi nghi ngờ, đây có phải là ảo giác không, nhìn bóng lưng Tả Á, anh nhếch môi cười, tất cả đều là sự khi rửa mặt, ăn điểm tâm xong, bọn họ lại lên đường về nhà. Vị bác sĩ đi cùng liền để ý ngay đến gương mặt lạnh lùng của Kiều Trạch hôm nay lại ôn hòa đi rất nhiều, mà Tả Á hình như cũng mang theo ý cười thản nhiên, tâm trạng bọn họ xem ra cũng không đến nhà, tinh thần Tả Á rất tốt, bởi vì tâm tình tốt, cũng bởi vì được Kiều Trạch chăm sóc, nên cô không hề cảm thấy mệt mỏi. Mấy ngày nay không được gặp tụi nhỏ rồi, thật sự cô rất nhớ chúng quá, hai tên nhóc kia cũng rất vui mừng, hỏi Tả Á đã làm cái gì, thân thể có thoải mái không, có cảm thấy mệt mỏi Văn Lệ cười nói "Được rồi, hai đứa này, hỏi từ từ thôi, mà có lẽ chúng ta cũng không cần hỏi gì đâu."Một câu nói kia khiến tất cả mọi người cười lên, Tả Á lấy quà mua về tặng cho mọi người. Người trong nhà cũng cảm thấy được quan hệ của Kiều Trạch và Tả Á hình như đã có chuyển biến, khóê môi Kiều Trạch luôn nhếch lên, còn rất thân mật với Tả Á nữa. Nếu như Tả Á và Kiều Trạch có thể ở cùng nhau, các bậc phụ huynh dĩ nhiên là rất vui mừng khi ở nhà cùng với bọn nhỏ và ba mẹ mấy ngày, Tả Á cũng không nói cho Kiều Trạch biết, một mình cô đi đến khu nghĩ dưỡng trước kia. Sau khi về nước cô rất muốn tới nơi đó, nhưng vẫn không có dũng Tả Á dừng trước cửa biệt thự, chìa khóa nhà cô vẫn không vứt đi, cô mở cửa đi vào, tất cả những thứ bên trong vẫn còn nguyên dạng, những tấm hình của cô và Kiều Trạch treo trên tường như trước. Xuyên qua cửa sau, đi qua khu trồng hoa, Tả Á liền đi tới dưới tán là nơi cô đã chôn cất tình yêu của mình, cô cho rằng sau ngày hôm đó, tình cảm của cô và Kiều Trạch cứ như vậy mà hoàn toàn cắt đứt, không phải bởi vì Kiều Trạch đã làm tổn thương cô, mà là cô không biết mình có thể sống đến bây giờ không Huyền Chí Thương ra nước ngoài, cô vẫn luôn tiếc nuối, lúc cô đi cô không được gặp Kiều Trạch, những lúc cảm thấy tiếc nuối cô lại nghĩ đến gốc cây liền cành này, không biết nó có thể giúp cô nhìn thấy được Kiều Trạch năm qua đi, cô về lại nơi đây, đi tới dưới gốc cây này, tâm tình cũng đã có rất nhiều thay đổi. Đào chỗ cô chôn cái ly lên, cái ly vẫn còn đó, lá thư của cô vẫn còn, những ngôi sao của cô cũng vẫn còn, mỗi một vì sao đều là sự nhớ nhung của cô đối với Kiều mặt cô vui mừng, kích động như tìm thấy báu vật. Tả Á đưa tay mở cái ly ra, lấy bức thư trong đó, mở ra thấy dòng chữ cô đã viết Kiều Trạch, tại sao em lại yêu anh?Đúng, Kiều Trạch, tại sao em lại yêu anh? Khi biết mình sẽ chết, trừ người nhà, thứ cô không bỏ được chính là Kiều Trạch, thậm chí cô từng nghĩ nếu như ông trời cho cô một cơ hội nữa để sống, cô vẫn muốn được ở bên Kiều Trạch. Giây phút ấy, cô chợt hiểu ra, cô dã yêu Kiều Trạch, không chỉ là thích, mà là yêu, yêu đến mức kiếp sau cũng muốn được ở bên cô cũng hiểu, đã muộn rồi, cô nghĩ mình sẽ chết ngay lập tức, mà Kiều Trạch cũng đang dần dần xa cách cô. Cô nghĩ, anh xa cách cô cũng được, bởi vì có như vậy thì Kiều Trạch cũng sẽ không phải cảm thấy đau đớn, sẽ không khổ sở vì cô. Nếu như cô phải chết, cô hi vọng nỗi đau khổ của người thân và Kiều Trạch, còn có bạn bè của cô sẽ bớt đi một lòng Tả Á nhớ lại, có bùi ngùi xúc động, cảm khái đời người khó có thể lường trước được. Tả Á ngây ngốc hồi lâu, cho đến khi có một con chim bay xẹt qua ngọn cây, cô mới hoàn hồn, ngẩng đầu lên nhìn trời, cuối cùng cúi đầu xé bức thư, lại phát hiện phía sau không biết từ khi nào lại có một dòng chữ khác Tả Á, anh chỉ cho em ba năm, đến lúc đó nếu em không trở lại anh sẽ dùng cách khác để tìm em."Kiều Trạch.......!" Tả Á nỉ non tên Kiều Trạch, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ, trái tim đau nhói từng cơn, không có thể hít thở bình thường được, ba năm, chính là kỳ hạn bệnh bạch cầu tàn phá một chết ngày nào, Kiều Trạch cũng chết ngày cô rời đi Kiều Trạch đang bị thương, cô lúc trở về, Kiều Trạch không có ở đây, cũng không xuất hiện. Có lẽ ngày đó, Kiều Trạch đã lựa chọn dùng cách của anh để tìm cô. Thật đáng sợ, thật đáng sợ! Tả Á không nhịn được khóc nấc lên, nếu như cô không kịp thời trở lại, cô và Kiều Trạch sẽ cứ như vậy mà mãi mãi cách xa như trời với đất phút này Tả Á không biết, nếu như Kiều Vân kịp thời gọi điện cho Kiều Trạch, có lẽ Kiều Trạch đã thật sự vĩnh viễn không trở về nữa.......Kiều Trạch và Tả Á lại một lần nữa đi tới cục dân chính, Kiều Trạch tìm người soạn thảo đơn ly hôn, trong đơn có những nội dung gì không còn quan trọng nữa, anh cũng không thèm để ý đến, còn tả Á cũng sẽ không để ý, bởi vì quan trọng là thỏa thuận giữa bọn họ đã đạt thành Trạch cứ ngỡ rằng Tả Á đã tha thứ anh, đúng, có lẽ cô đã thật sự tha thứ cho anh, nhưng, cô đã không còn yêu anh nữa, cho nên, anh đợi đến khi cô cho mình một đáp án, có điều anh nghĩ sai mất rồi, Tả Á sẽ không ở lại, sẽ không quay về bên anh nỗ lực giải thích, thì anh không thể làm gì được nữa cả, chỉ đổ thừa cho ban đầu là do ghen tỵ, nghi kỵ nên mới lạnh lùng, làm tổn thương cô. Ba năm, có lẽ Tả Á đã quên đi thứ tình cảm mới bén rễ này cục dân chính, hai người đồng thời ngồi xuống, người làm giấy tờ nhìn Kiều Trạch và Tả Á, trừng mắt, không khỏi nói "Anh Kiều? Sao lại là các người? Lại ly hôn sao?"Lại nói, Tả Á và Kiều Trạch đến đây đã là lần thứ tư rồi, người phụ trách làm các thủ tục cũng đã rất quen thuộc với bọn họ. Tả Á và Kiều Trạch không nói gì, người phụ nữ béo kia lại nói "Tôi nói mấy người trẻ tuổi các người, hôn nhân đâu phải trò đùa, muốn kết hôn thì kết hôn, muốn ly hôn thì ly hôn, so ăn cơm còn thường xuyên hơn nữa."Tả Á lấy những thứ cần thiết cho ly hôn ra, vẻ mặt khiêm tốn "Làm phiền cô, chúng tôi không có thời gian."Người phụ nữ mập mạp liếc mắt nhìn Tả Á, lại liếc mắt nhìn Kiều Trạch, chống lại ánh mắt lạnh lùng của Kiều Trạch, mặc dù anh không nói một câu, nhưng ánh mắt lạnh lùng này, nói rõ giờ phút này anh đang cực kỳ khó chịu, người phụ nữ mập mạp liền không nói gì thêm, trực tiếp làm thủ tục li hôn, sửa sổ hồng thành sổ đầu tiên kết hôn là do Kiều Trạch ép buộc, lần đầu tiên ly hôn, là bởi vì Tả Á ngã bệnh, lần thứ hai kết hôn là bởi vì phải cứu Lạc Kỳ, lần thứ hai ly hôn là bởi vì bị tổn thương, phản bội và lạnh nhạt. Những năm tháng đã lãng phí, từ khi còn trẻ cho tới bây giờ, bọn họ cũng đã không còn trẻ lòng Kiều Trạch vô cùng lo lắng, ly hôn rồi anh và Tả Á sẽ không còn quan hệ gì nữa, thứ duy nhất thứ kết nối bọn họ chỉ có Lạc Kỳ. Mà Tả Á lại vô cùng bình thản, trong mắt như thoáng qua tia giảo hoạt, không biết cô đang có âm mưu gì vẻ mặt lạnh lùng của Kiều Trạch, Tả Á giơ tay "Chào người mới quen, tôi tên là Tả Á, nữ, tuổi.......gần tuổi ba mươi."Kiều Trạch lạnh lùng quét mắt nhìn Tả Á, tâm tình của cô xem ra không tệ, ly hôn đối với cô mà nói là chuyện vui mừng, nhưng anh lại rất khổ sở, nhưng còn không kịp khổ sở, anh lại nghĩ, cô vui mừng là tốt rồi, anh vươn tay cầm tay Tả Á thật chặt "Xin chào, tôi tên là Kiều Trạch, nam, đã hơn ba mươi rồi.""A, anh Kiều, nếu chúng ta đã quen biết nhau rồi, ngày mai em đi, nếu như có thời gian anh có thể đến tiễn em được không?"Nhanh như vậy cô đã hoàn toàn phủi sạch quan hệ, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, từ Kiều Trạch đã biến thành anh Kiều rồi sao? Tay Kiều Trạch không nhịn được siết chặt lại, cô phải đi? Phải đi rồi sao? Lòng Kiều Trạch đau như muốn nứt ra, môi mỏng mím chặt lại, nói không lời Tả Á bị anh nắm chặt có chút đau, cau mày nói "Anh Kiều, anh làm đau tay tôi đấy.""Không thể không đi sao?" Kiều Trạch vội buông ra."Ừ, không thể không đi."Ngày Tả Á đi, mọi người trong nhà đều đến tiễn Tả Á, mà Kiều Trạch chỉ đứng phía xa nhìn bọn họ, nhìn Tả Á và mọi người ôm nhau, nhìn Lạc Kỳ lưu luyến không rời hôn khuôn mặt Tả Á. Kiều Trạch sợ nhìn thấy khoảnh khắc Tả Á xoay người rời đi, anh liền xoay người rời đi trước. Trở lại xe, cũng không có chút sức lực nào khởi động xe, gục lên tay lái, thật lâu không có cách nào nhúc nhích được, Lạc Kỳ cũng không thể nào giữ cô lúc Kiều Trạch đang đau đớn đến không cách nào hô hấp được, chợt có người gõ cửa sổ anh xe."Cút!" Kiều Trạch lạnh lùng quát một tiếng, lại gục len tay lái không hề ngẩng lên. Không thấy anh đang khó chịu sao, người nào lại không có mắt mà đi tới chứ, muốn tới làm thùng trút giận à. Nhưng không ngờ cửa sổ xe lại bị gõ lần nữa, Kiều Trạch tức giận, ngẩng đầu lên, xem ai muốn chết như vậy, nhưng thời điểm anh nhìn thấy người đứng ngoài xe, tức giận biến thành kinh Á nhìn viền mắt hồng hồng của Kiều Trạch, trong lòng có chút không đành lòng, có chút đau đớn, nhìn Kiều Trạch hạ cửa kính xe xuống, cô khom lưng nói với Kiều Trạch "Kiều Trạch, mấy ngày nữa trở về, em có thể nhìn thấy tóc anh đen trở lại không?"Kiều Trạch vốn luôn rất bình tĩnh lúc này lại sững sờ đến ngây người, Tả Á lại cười cười, xoay người rời đi, Kiều Trạch lập tức lấy lại phản ứng, vội mở cửa xe, một tay túm lấy hông Tả Á, xoay người của cô đối mặt với anh, có chút kích động hỏi "Em vừa nói gì?""Lời vàng ngọc không nói lời thứ hai, anh không nghe thấy à?""Cô nhóc này, đùa giỡn anh vui lắm phải không?" Kiều Trạch tức giận nói, xong liền cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của Tả Á, tách hàm răng cô ra, lưỡi của anh trượt vào, cùng với lưỡi cô dây dưa. Anh nhớ cô, cũng nhớ đôi môi của cô, nhớ tất cả của cô, khát vọng hôn cô. Mà cô cũng hôn trả anh, đôi tay vòng qua hông anh ôm thật chặt. Nụ hôn của Kiều Trạch vẫn bá đạo như trước kia, vẫn làm cho cô mê say như trước. Anh cẩn thận hôn cô, hình như muốn bù lại thiếu sót của ba năm kia, cho đến khi hai người hít thở không thông mới buông ra. Môi của cô càng thêm đỏ, còn có mùi vị của anh, môi của anh cũng vương lại mùi hương của cô."Em đi nha.""Anh chờ em!"Tả Á nói mấy ngày sẽ trở về, nhưng cô đã đi được một tuần lễ rồi mà vẫn còn chưa trở về. Kiều Trạch chờ có chút nóng ruột, anh đã đợi cô suốt ba năm, vậy mà bây giờ chỉ đợi có mấy ngày đã cảm thấy không thể chịu nổi nhà gọi điện thoại cho Tả Á, Tả Á nói mấy ngày nữa sẽ về, nhưng mấy ngày rốt cuộc là mấy ngày? Có khi nào Huyền Chí Thương không chịu để cho Tả Á trở về không? Dù sao không ai biết rõ tính tình của Huyền Chí Thương, mục đích anh ta giúp Tả Á là gì. Mà Tả Á có khi nào không bỏ được Huyền Chí Thương và Thần Thần không?"Tổng giám đốc, ngài ký…ký lộn chỗ rồi.""Tổng giám đốc, tổng giám đốc, mời anh cho ý kiến.""Tổng giám đốc......."Kiều Trạch lại đột nhiên trở nên mất tập trung như thế, thật may là bên cạnh anh còn có mấy trợ thủ đắc lực, nếu không không biết anh đã làm mất bao nhiêu hợp đồng làm ăn rồi. Họp xong, Kiều Trạch trở về văn phòng, trong tay luôn cầm khư khư điện thoại, gương mặt lạnh lùng của anh vẫn tuấn mỹ như trước, chỉ là bây giờ càng tăng thêm sự chín chắn và quyến rũ hơn thoại di động trong tay anh đột nhiên vang lên, anh nghe máy, chỉ nghe bên trong truyền đến một hồi âm thanh quen thuộc khiến trái tim anh căng thẳng "Tổng giám đốc Kiều, có thời gian rảnh không? Có thể cùng nhau ăn một bữa cơm không?"Trái tim đập loạn, khoé môi Kiều Trạch nhếch lên, cười, quyến rũ mê người "Là vinh hạnh của anh!""Địa điểm là chỗ anh từng tổ chức sinh nhật, sáu giờ, không gặp không về."Kiều Trạch cúp điện thoại, một giây cũng ngồi không yên, vội lấy áo khoác mặc vào, như gió rời đi, nóng lòng mà rời đi, không thông báo gì với thư ký cả, trong lòng anh chỉ có một ý nghĩ, cô đã trở về, cô sẽ không bao giờ rời đi nữa, cho dù là bọn họ có thể không quay trở lại với nhau, nhưng ít ra anh cũng có thể nhìn thấy cô, chăm sóc cô.......Lúc Kiều Trạch chạy đến, Tả Á đã ngồi cạnh cửa sổ chờ anh. Vừa nhìn thấy anh, cô nở nụ cười, nụ cười sáng ngời, cười giống như một đưa trẻ, trái tim không già, người cũng sẽ không già, Tả Á vẫn xinh đẹp như vậy, vẻ đẹp tự nhiên, thích hợp nhất với Tả Á."Trở về lúc nào?" Anh ngồi đối diện cô, hỏi, trên gương mặt lạnh nhạt tuấn tú là nét vui mừng khó Á cười nói "Hôm qua.""Hôm qua?" Vậy mà Lạc Kỳ và mọi người trong nhà lại không hề nói cho anh biết, cố ý sao? Nhìn anh nóng lòng, dường như mọi người rất vui thì phải?"Anh ăn gì? Gọi thức ăn thôi." Tả Á nhìn Kiều Trạch nhắc nhở."Em không thể ăn đồ ăn ở ngoài được, muốn ăn, anh làm cho em ăn." Kiều Trạch đã đứng lên, đưa tay kéo tay Tả Á, đi thẳng ra ngoài, "Kiều Trạch, như vậy không được đâu, em đã đặt rồi mà."Tả Á nói cũng không có tác dụng, bị Kiều Trạch lôi một mạch ra ngoài, đến khúc quẹo, cô lại chợt nhìn thấy ở bàn ăn trước mặt một cô bé xinh đẹp đột nhiên đứng lên, cầm cái ly trên bàn lên, ầm ĩ, hắt nước vào mặt người đàn ông đối diện, rồi sau đó cô bé kia tát lên mặt người đàn ông cảnh này hình như cô đã từng thấy rồi? Trí nhớ chợt quay về, Tả Á không khỏi nhớ lại lần đầu tiên gặp Chung gái lấy túi xách, đưa lưng về phía Tả Á, người đàn ông kia cũng đứng lên, đuổi theo cô bé, lúc này Tả Á mới thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông kia. Tầm mắt Tả Á và người đàn ông kia giao nhau, mà đúng lúc Tả Á và Kiều Trạch chặn lối đi của cô gái kia."Tiểu Á!" Người đàn ông kêu lên, vẻ mặt vui mừng, đi tới."Chung Dương!" Tả Á cười, có chút ngại Dương cũng không để ý tới người nào đó bên cạnh liền ôm Tả Á vào trong ngực "Em trở về rồi, thật tốt quá, anh còn cho là......." Chung Dương nói không được, chỉ ôm cô thật Tả Á không kịp ngăn lại, chỉ có thể để mặc cho Chung Dương ôm cô, không nhịn được mà quay đầu nhìn nét mặt Kiều Trạch, chỉ thấy vẻ mặt anh rất bình tĩnh. Tả Á quay đầu nói với Chung Dương "Đúng vậy, chúng ta gặp lại nhau rồi, Chung Dương, em còn sống trở về, em có bị coi là tai họa lưu lại nghìn năm không."Hai người đang ôm chặt bị buộc phải tách ra, Tả Á thấy giữa cô và Chung Dương có một cô bé đứng giữa, nhìn qua khoảng 25-26 tuổi, khuôn mặt trái xoan, rất xinh đẹp, cô ấy nhìn chằm chằm Tả Á, sau một hồi mới hỏi "Cô.......cô chính là Tả Á? Là người trong hình."Tả Á nhìn cô gái trước mặt, có chút quen thuộc "Hả? Là tôi, cô là…?"Lúc này Chung Dương mới phản ứng được, bắt lấy tay cô gái kia, "Tả Á, cô ấy là Mễ Na."Nhìn vẻ khẩn trương của Chung Dương sợ cô gái này đi mất, Tả Á chợt hiểu ra, cười hỏi "Chung Dương, đây là bạn gái của anh phải không?"Chung Dương có chút xấu hổ cười cười, coi như là trả gái kia lại tức giận, hất tay Chung Dương ra, Chung Dương cũng nhất định không chịu buông tay "Na Na, đừng làm loạn nữa, nghe lời đi.""Tôi chịu đựng đủ rồi, Chung Dương. Anh bắt tôi ăn mặc giống cô ấy, ăn đồ cô ấy thích, để tóc dài như cô ấy, những thứ này tôi đều nhịn, nhưng lúc anh thân mật với tôi ở trên giường lại gọi tên cô ấy, anh muốn tôi làm bạn gái, cũng là bởi vì đôi mắt của tôi giống cô ấy có đúng không? Tôi chịu đựng anh đủ rồi, đồ đàn ông thối tha! Bây giờ cô ấy đã về rồi, anh có thể tiếp tục theo đuổi cô ấy rồi ấy, chúng ta kết thúc thôi!"Cô gái rất mạnh mẽ hất tay Chung Dương ra, rồi đẩy Tả Á và Kiều Trạch ra, chen giữa bọn họ, trên gương mặt trầm ổn của Chung Dương hình như có chút lúng túng. Tả Á nhìn Chung Dương, lại nhìn này bóng lưng cô gái rời đi, "Chung Dương, mau đuổi theo cô ấy đi, đừng buông tay rồi lại phải hối hận, chúng ta gặp lại sau."Chung Dương lại cau mày nói "Ai thèm để ý đến cô ấy chứ.""Thật sự không đi?" Tả Á nhíu mày, trong mắt toàn là ý trêu chọc."Không đi!" Vẻ mặt Chung Dương khinh thường, nhưng trong ánh mắt lại rất nóng lòng."Mau đi đi, cô ấy nhất định là đang rất đau lòng, bên ngoài nhiều xe như vậy, người xấu cũng không ít, anh không lo lắng sao?""Cái đó.......Tiểu Á.......Hôm nào chúng ta liên lạc sau, số điện thoại của anh không thay đổi, em.......còn nhớ không?""Mau đi đi."Lúc này Chung Dương mới đuổi theo, nói không vội là Á chủ động nắm tay Kiều Trạch mới vừa rồi bị cô gái kia mạnh mẽ tách ra, quay đầu liếc mắt nhìn Kiều Trạch, mỉm cười nói "Đi thôi, em đói rồi."Kiều Trạch nắm chặt tay Tả Á đi ra ngoài, hai người đi mua thức ăn, rồi trở về nhà. Vẫn như trước đây Kiều Trạch làm cơm tối, Tả Á làm phụ bếp, hình ảnh ấm áp, khoảng cách giữa hai người như được rút ngắn, nếu như không phải hai người đã ly hôn, Kiều Trạch rất mong cuộc sống như thế này sẽ kéo dài mãi Trạch không muốn suy đoán trái tim của Tả Á nữa, cứ như thế này cũng tốt rồi, có thể cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi dạo phố, dắt tay của cô, lúc muốn có thể gặp cô, như vậy là tốt rồi. Lúc ăn cơm tối, hai người trò chuyện rất tự nhiên, Kiều Trạch chỉ hỏi Tả Á một vài vấn đề đơn giản, Tả Á cũng sẽ cặn kẽ trả lời anh. Kiều Trạch hỏi tại sao Huyền Chí Thương muốn giúp cô như vậy, thật ra thì anh cũng muốn cám ơn Huyền Chí Thương, là nhờ anh ấy đã cho Tả Á một sinh mạng mới, để cho anh có thể được gặp lại Tả Trạch nghe Tả Á nói mới biết, Huyền Chí Thương đối xử với Tả Á đặc biệt như vậy là bởi vì lúc Tả Á xin anh ta một điếu thuốc, mẹ Thần Thần và Huyền Chí Thương cũng quen biết nhau như thế, chỉ tiếc là, Huyền Chí Thương cũng không thích mẹ Thần Thần, kết hôn, cũng là bởi vì bất đắc dĩ, bởi vì khi đó cánh chim của Huyền Chí Thương chưa đủ cứng cáp, chưa thể tung hoành khắp mẹ Thần Thần lại rất thích Huyền Chí Thương. Lẽ tự nhiên, Huyền Chí Thương không yêu mẹ Thần Thần cho nên đã làm những việc làm tổn thương mẹ Thần Thần, thậm chí lúc mẹ Thần Thần vì quá tổn thương mà rời khỏi Huyền Chí Thương, Huyền Chí Thương vẫn không tin mẹ Thần Thần thật lòng yêu anh, vẫn cho rằng cô là tai mắt của ba anh đặt nằm vùng bên cạnh đến khi mẹ Thần Thần rời đi, lúc anh tìm được mẹ Thần Thần, mẹ Thần Thần đã chết, giống như Tả Á bị bệnh bạch cầu, nhưng cô ấy cô gắng chịu đựng thân thể bị tàn phá mà sinh ra đứa bé của bọn họ, Thần Thần. Giây phút ấy Huyền Chí Thương đã khóc, anh ôm Thần Thần quỳ gối trước mộ cô ấy mà khóc. Đối với mẹ Thần Thần, Huyền Chí Thương có hổ thẹn, có tiếc nuối, đó vẫn luôn là tâm bệnh của anh, cho nên khi nhìn thấy Tả Á anh liền có cảm giác muốn đền bù. Hơn nữa Tả Á cũng rất thích Thần Thần, anh muốn tìm cho Thần Thần một người mẹ thật tâm yêu thương cậu.[HẾT TRUYỆN]

truyện yêu trong đau khổ