VOV.VN - Ngày 22/9, Ngoại trưởng Nanaia Mahuta cho biết, Chính phủ New Zealand sẽ cân nhắc khả năng trục xuất Đại sứ Nga tại nước này nếu chiến sự tiếp tục leo thang tại Ukraine. Tại họp báo sáng 22/9, Ngoại trưởng New Zealand Nanaia Mahuta
Thiên tài triệu hồi sư - (Chương 75) - Tác giả Nhược Tuyết Tam Thiên Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN.
Tuyên truyen vê viêc dôi mói, nâng cao hiÇu quå công tác xây dung, hoàn thiên dông bê thê chê chính sách, pháp luat vê quån lý, sir dung tài nguyên thiên, thiêu tai các 1104t dQng huðng úng ký niêm su kiên vê tài nguyên và môi truòng. 7. Truðng hqp nhiêu tác giå cùng thuc hiên mot tác phâm së
Mọi người nhất thời kinh ngạc, ánh mắt từ hâm mộ biến thành trào phúng. "Tôi còn tưởng là cậu ấm của gia tộc lớn nào, thì ra chỉ là hạng phế vật thất nghiệp!" Bạn đang đọc truyện trên Truyện Vietwriter.net! "Đúng thế, thuê được xe sang thì cho rằng mình là người giàu à? Thật nực cười!"
[HN&HCM] VIỆC FULL-TIME CÔNG TY SAPPORO VIỆT NAM, ĐẠI HỌC QUỐC GIA THÀNH PHỐ HỒ CHÍ MINH, CÔNG TY AEON VIỆT NAM KẾ TOÁN - KIỂM TOÁN, XUẤT NHẬP KHẨU, MARKETING, HÀNH CHÍNH NHÂN SỰ,… A. KẾ TOÁN -
Xem Mùa thu 2019 Nơi Tận Cùng Thế Gian - Kono Yo am hon prc anh trang noi da lang quen prc bi ep xuyen thanh nhan vat phan dien yeu ot me ru [cao gia phong van] phong luu hoa su phuc dien su chương mới nhất Phù Bảo chương mới nhất Quyền Thần Trong Tay Châu co vo sat thu cua tong tai mau lanh full Cực phẩm trướng phòng (Dịch) đọc truyện cung chieu anh
FNtQg. Chương 229 Ret ret! Hà Tổ Nghi cảm giác lồng ngực mình lạnh ngắt, áo sơ mi mỏng manh bị xé toạc ra, để lộ phần da thị trắng mềm trước ngực. Hà Tố Nghi khẽ kêu thành tiếng, cả người không kiềm được mà bắt đầu run bần bật, cô đờ đẫn giương mắt nhìn Tăng Ngọc Dung trân trân, ánh mắt dần dần trở nên mờ mịt “Tại sao, tại sao lại đối xử với tôi như vậy, tại sao…” Tăng Ngọc Dung nhìn cô, nói với giọng hờ hững “Mày rắp mưu hại con trai tao, giờ lại còn hỏi tao cái gì? Tao nói cho mày biết, nếu không chịu khai kẻ đứng đẳng sau mọi chuyện là đứa nào thì nhất định tao sẽ cho mày biết thế nào là sống không bắng chết!” Với Tăng Ngọc Dung mà nói, Hà Tố Nghi có thể hưởng thụ sự giàu sang phú quý ở nhà họ Hoàng như vậy hoàn toàn là dựa cả vào con trai bà hết, sau khi Hoàng Mạnh trăm tuổi thì người nằm giữ gia tộc Ái Tân Giác La chính là Hoàng Thanh Triều rồi, thể thì với tư cách là mẹ đẻ của anh ta thì địa vị của bà ta sẽ tôn quý, có khác nào Thái Hậu đâu! Bởi vậy, Hoàng Thanh Triêu chính là tất cả của bà ta! Là nền móng cho hết thảy quyền lợi của ba ta! Chắc chắn rằng bà ta sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào gây ra uy hiếp đối với Hoàng Thanh Triêu! “Bà cứ giết tôi đi!” Cô thà chết còn hơn là bị làm nhục thế này, trên gương mặt của Hà Tổ Nghi thoáng lộ vẻ khổ sở, dù rằng đây là một xã hội rất cởi mở, thế nhưng sự trinh liệt hắn sâu trong xương cốt của cô thì lại vẫn cứ ngoan cường như người con gái thời xa xưa! “Muốn chết à? Nào có dễ dàng như vậy!” Tăng Ngọc Dung cười khẩy một tiếng “Hại con trai tao đến nước này rồi, phải dày vò mày cho hả cơn giận này mới được chứ!” “Hai đứa chúng mày còn đứng đó làm cái gì, cho dù con điểm này đáng chết lắm nhưng mà cơ thể cũng ra gì đó chứ, cứ coi như là bà đây thưởng cho lũ chúng mày cả đi!” “Tạ ơn bà ạ! Tạ ơn bà!” Hai gã đàn ông liên tục nói cảm tạ, hai mắt hừng hực toả sáng, từng bước từng bước đến gần Hà Tố Nghỉ tựa như hai con sói đói khát! “Đừng có đến đây!” Đột nhiên, Hà Tổ Nghi phẫn uất quát lên một tiếng, ánh mắt thà chết không sờn rà quét từng người một trong ba gã đàn ông, sau rốt thì cố định lại trên gương mặt của Tăng Ngọc Dung, tiếng nói của cô tựa như tiếng hô hoán đến từ địa ngục, lạnh buốt vô hồn “Hà Tổ Nghi tôi đây có làm quý cũng sẽ không tha cho bà đâu!” Nói đoạn, cô kẹp lưỡi vào giữa hai hàm răng, đương định cần lưỡi tự vận thì ngay vào lúc thời khác nguy cấp đó chợt có một bóng người chạy vot vào trong, cung kính nói với Tăng Ngọc Dung rằng “Bẩm bà, gia chủ có lệnh, bảo mang cô gái này qua đó ạ!” Tăng Ngọc Dung nhíu mày cau có “Mang đi đâu? Mang nó đi làm cái gì?” “Chuyện này…. Bẩm bà, tôi không biết được ạ!” Tăng Ngọc Dung ngẫm nghĩ một lát rồi mới hừ lạnh một tiếng “Coi như con ranh này gặp may! Trong khuôn viên sân vườn rộng lớn, trời đã sắp rạng tỏ, Hà Tổ Nghi bị tạt nước ướt nhẹp cả người, gió sớm lạnh buốt vờn qua khiến cả người cô run lẩy bẩy vì lạnh, trong đình viện, đèn đóm sáng trưng, đang có rất nhiều người đang đứng trong đó, lẳng lặng hững hờ. Hoàng Mạnh ngồi trên ngôi cao nhìn xuống, nhìn dáng vẻ thê thảm của Hà Tổ Nghi thì mặt mày nhíu lại, song cũng không nói thêm gì, chỉ lạnh nhạt mở miệng rằng “Còn chưa chịu nhận tội à?” Hà Tổ Nghi cười cay đắng “Ông bắt tôi phải nhận tội gì?” “Tôi thì đã làm chuyện gì sai?” “Cái con ranh này, đến lúc này rồi mà vẫn còn cứng mồm được, xem ra là vẫn chưa thẩm đòn đúng không!” Giọng nói chua ngoa của Tăng Ngọc Dung vọng đến, Hà Tố Nghi hơi nghiêng đầu sang, chẳng nói năng gì, nhưng trong đôi mắt kia thì lại chính là sự phẫn nộ tột cùng. “Một đứa rác rưới như mày mà lại dám trợn mắt lên nhìn bà lớn vậy à?” “Người đâu, đến móc mất nó ra cho ta! “Từ từ đã!” Bất chợt Hoàng Mạnh mở miệng, rồi lại ngừng trong một chốc, ông ta nói rằng “Về chuyện này, hãng còn phải bàn bạc thêm.” Tiếp đó, ông ta nhìn sang Tăng Ngọc Dung, bảo “Cả nhà chúng ta chuyển lên đế đô, chuyện này hoàn toàn là quyết định tạm thời nếu như cô ta thực sự đã bày kế với Hà Thanh Triệu thì làm sao biết được lịch trình của nhà ta trước như vậy?” “Hơn nữa, kiểu con gái chân yếu tay mềm như cô ta, chỉ sợ có muốn làm chuyện tổn hại đến Hà Thanh Triêu cũng còn chẳng được nữa là.” “Ba ơi, ba đừng nhìn cái vẻ ngoài đáng thương của nó mà bị lừa ba ạ!” Tăng Ngọc Dung gườm gườm nhìn Hà Tố Nghi một cách ác ý, chẳng biết vì sao mà chưa chi đã chụp cái mũ đó lên đầu cô rồi, bà ta nói “Lúc nửa đêm nửa hôm vắng tanh vắng ngắt, một đứa con gái bình thường khi không sao lại xuất hiện ở cái chốn không người như thế được?” “Như con thấy đó mà, có khi là do con ranh này cổ ý làm bộ yếu ớt không xương, Thanh Triều thì lại tính tình thiện lương, nhất định thấy thể bèn đi lên hỏi han, nhân lúc Thanh Triêu không để ý thì đám đồng đảng của con bé này mới ập tới đánh úp Thanh Triêu, thể rồi đám đồng đảng thì chạy biến, còn cô ta thì làm bộ như thể người không liên quan, không chỉ phủi sạch nghi ngờ hướng về minh, lại còn có thể nhận được thiện cảm từ người nhà họ Tống chúng ta nữa!” “Đã bảo nơi an toàn nhất chính là nơi nguy hiểm nhất mà, cái trò khôn vặt này chỉ lừa được người khác thôi, cửa nào mà qua được mắt bà đây chứ!” “Từ đấy dù cô ta có phải hung thủ thật sự hay không thì cũng chẳng thoát khỏi liên can tới chuyện này được đâu!” Nghe giọng nói sang sáng chắc chắn như chém định chặt sắt của bà ta, Hà Tổ Nghi cười khổ một tiếng, đầu óc bà cô này mà không đi biết kịch bản thì đúng là đáng tiếc nhỉ… Hoàng Mạnh khẽ nhíu mày, tuy rằng Tăng Ngọc Dung nói rất có đầu có cuối, nhưng mà trong lòng ông ta vẫn rõ ràng rằng xác suất tình huống này có thể xảy ra là quá chừng thấp! Thấy Hoàng Mạnh vẫn còn đang do dự, Tăng Ngọc Dung bước sấn lên trước, thấp giọng bảo “Ba, dù có coi như là cô ta không liên quan gì đến việc này, nhưng cậu cả gia tộc Ái Tân Giác La bị đánh lén, đến cả cái bóng của hung thủ chúng ta còn chẳng thấy được nữa là, nếu để chuyện này truyền ra ngoài thì các thế lực ở thiên hạ này lại chẳng cười nhạo gia tộc Ái Tân Giác La chúng ta bất tài vô dụng hay sao?” “Vì thể diện của cả gia tộc, chuyện này nhất định phải có người đứng ra gánh vác!” Nghe lời này xong, Hoàng Mạnh như chợt bừng tinh, Tăng Ngọc Dung nói không hề sai, đối với nhà họ Hoàng như nhà bọn họ mà nói thì thể diện, là quan trọng hơn hết thảy! Nhìn vẻ mặt của Hoàng Mạnh, Tăng Ngọc Dung đã biết lựa chọn của ông ta If thể nào rồi, thể là bèn liếc nhìn Hà Tổ Nghi, cười gần một tiếng “Mây đữa chúng bay còn định đợi chờ gì nữa, không nghe được mệnh lệnh của bà đây hay sao?” “Lôi nó ra, móc mắt nó cho tao!” Hai người đang ghìm Hà Tố Nghi nghe vậy mà đời cả người, tỉnh táo lại thì mới đưa mắt nhìn sang phía Hoàng Mạnh, bọn họ là người hầu của gia tộc Ái Tân Giác La nên phục tùng mệnh lệnh chính là thiên chức, thế nhưng, bọn họ cũng là đàn ông, bản thân làm một người đàn ông mà lại làm ra chuyện đó với một cô gái yếu ớt tay không vũ khí như này thì thực sự là không sao xuống tay cho được! Hoàng Mạnh nghiêng đầu sang một bên, trong lòng ông ta thực ra cũng hiểu rõ, có thể mọi chuyện có khi sẽ chẳng đến mức như con dâu của ông đã nói, vậy nhưng thể thì có ý nghĩa gi đây, so sánh với thanh danh và thể diện nhà họ Hoàng của ông ta thì có hy sinh một đứa con gái yếu ớt thì cũng nào có ảnh hưởng gì? Mặc dù đây là xã hội có quyền con người, nhưng mà trong con mắt của hàng quý tộc cao cao tại thượng như bọn họ thì mạng người, bao giờ cũng chỉ là một thứ đồ rẻ mạt mà thôi! Có trách, thì chỉ có thể trách Hà Tổ Nghi chẳng được tốt số thôi! Hai người hầu thấy Hoàng Mạnh không bày tỉ động thái gì thì một trong hai người mới nghiến răng, vớ lấy một con dao găm giật ở thắt lưng, lưỡi dao phải chiếu ánh trăng sắc bén lạnh căm, người hầu cúi thấp đầu xuống, sau rốt lầm bầm một câu “Cô gái, có lỗi với cô rồi!” Nói đoạn, ánh sáng buốt lạnh đâm về phia Ha lô Nghi, ngay giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc này, đột nhiên, một tiếng quát sån như tiếng sấm giật, đùng đùng vọng ra “Mày dám?”
Chương 500 Khi bóng dáng của người tới dần dần xuất hiện dưới bóng đèn thì Địch Lợi Tư kinh ngạc kêu lên một tiếng “Diệp… Diệp Phùng?” “Sao… sao anh lại ở đây?” Diệp Phùng cong môi cười “Tôi không ở đây vậy nên ở đâu chứ?” “Ở nhà A Minh Hãn à?” Diệp Phùng nhẹ nhàng lắc đầu khà, nếu như tôi đoán không nhầm thì ông chính là người của đại vương tử Trát Mộc Lí nhỉ?” “Thiên Triều chúng tôi có một câu nói, gọi là biết mình biết ta trăm trận trăm thắng” “Ông cho rằng bỏ tiền ra để mua chuộc quản gia của A Minh Hãn khiến ông ta gọi điện thoại lừa tôi đi mất sau đó bắt cóc vợ tôi thì có thể uy hiếp được tôi sao?” “Nhưng ông không hề biết rằng đối với bình pháp của Thiên Triều chúng tôi thì tam vương tử còn thông thạo hơn các người nhiều. “Ông sắp xếp người ở bên cạnh A Minh Hãn thực ra anh ta đã sớm biết điều đó rồi. Mỗi lần có thông tin gì báo tới các người đều là những chuyện mà A Minh Hãn muốn các người biết mà thôi” Nghe thấy thế mà Địch Lợi Tư trợn tròn mắt ra. Thì ra trăm phương ngàn kế mà bọn họ nghĩ ra, không ngờ rằng trong mắt đối phương lại chỉ là một câu chuyện cười. Ông ta phải lập tức đi tới tìm đại vương tử ông ta nhất định phải nói chuyện cho đại vương tử biết mới được. Diệp Phùng có thêm A Minh Hãn thì thế lực hiện tại đã không phải là người mà đại vương tử có thể đối phó được rồi. Không thể không nói Địch Lợi Tư chính là một thuộc hạ rất tốt, tới lúc này rồi mà ông ta vẫn nghĩ tới chủ của mình. Còn Nhiếp Binh khi cảm nhận được sát khí nồng nặc của Diệp Phùng thì cũng không trụ được nữa. Giây phút này anh ta mặc kệ thân phận của Địch Lợi Tư là gì, anh ta một tay nắm lấy cổ áo ông ta tức giận hét lên “Địch Lợi Tư “Con mẹ mày mau nói thật cho tao. “Cái người ở Thiên Triều tên là Diệp Phùng này rốt cuộc có thân phận như thế nào?” Ồ? Gây chuyện với tôi mà lại không biết rõ thân phận của tôi à?” Diệp Phùng nhìn Nhiếp Binh sau đột nhiên cười”Nếu đã như thế thì tôi xin tự giới thiệu một chút vậy.” “Tôi là Đế sư của Thiên Triều tên là Diệp Phùng. Bùng. Nhưng một tia chớp nổ lên giữa trời, Nhiếp Binh sững sờ tại chỗ. Một trận ớn lạnh lan tỏa toàn thân như kiểu đang bị rơi xuống hầm băng. Vừa nãy anh ta đã làm gì? Muốn bắt người phụ nữ của để sư ư?Con mẹ nó chẳng phải là đang chế mình sống quá lâu cho nên đang tìm cái chết sao? Bich. Một quyền đấm Địch Lợi Tư bay ra xa, gương mặt của Nhiếp Bình tràn đầy tuyệt vọng, hai mắt của anh ta tức giận như phun ra lửa “Địch Lợi Tư.” “Con mẹ mày đồ khốn khiếp. “Mày cố tình lừa tao. Sau đó Nhiếp Binh quay đầu lại nhìn gương mặt lạnh lùng của Diệp Phùng, anh ta hít một hơi sâu. Tuy rằng đây là lần đầu tiên anh ta gặp Diệp Phùng, nhưng mà đối với danh tiếng của anh ấy thì Nhiếp Binh đã nghe quen tai rồi. Tuy rằng Dong binh đoàn Venom có một vị trí nhất định trong mảnh đất xã hội đen nhưng mà thế lực đứng thứ nhất ở đó vẫn thuộc về Vương Khinh Lâm cũng chính là học trò của người này. Ra tay với Diệp Phùng thì không cần người khác động tay mà chỉ cần một mình Vương Khinh Lâm thôi cũng đủ khiến anh ta sống không bằng chết rồi. Thân là một công ty lính đánh thuê nên không ai rõ bằng anh ta sự đáng sợ và khủng bố của Vương Khinh Lâm. Chết tiệt. Nhiếp Binh rất tuyệt vọng, anh ta trực tiếp quỳ xuống trước mặt Diệp Phùng khóc lóc nói “Đế sư đại nhân, tôi cũng chỉ là bị lừa mà thôi.” “Nếu như tôi biết người mà tên khốn Địch Lợi Tư muốn tôi đối phó là anh thì có cho tôi ba lá gan tôi cũng không dám có một phần bất kính nào cả. Nhìn bộ dạng rơi nước mắt của anh ta thì khỏe môi của Diệp Phùng hơi cong lên “Không sao, tôi tha cho anh.” Nhiếp Binh chết kinh. Giống như việc anh ta đang nghe thấy một chuyện rất khó tin, anh ta nghi ngờ nhìn Diệp Phùng “Anh… anh nói thật sao?” “Bồn để sự trước giờ không biết nói dối” Nhiếp Binh hít sâu một hơi, sau đó bò dậy vội vã muốn rời đi. Nhưng trong đáy mắt của anh ta lóe lên một tia hận thù sâu sắc. Diệp Phùng hiện tại anh rất mạnh tôi không phải là đối thủ của anh. Nhưng ngàn vạn lần đừng để tôi có cơ hội nếu không tới lúc đó ông đây sẽ rửa nỗi nhục này gấp trăm nghìn lần và sẽ tàn nhẫn hơn. Nhiếp Binh đứng dậy thử bước hai bước lại nhìn thấy Diệp Phùng vẫn đứng im ở chỗ đấy không hề đuổi theo anh ta cho nên anh ta cũng yên tâm vội vàng rời đi. Nhưng mà chưa đi được mấy bước thì bóng dáng của Nhiếp Bình lại lùi lại về sau. Trước mặt anh ta chính là người đàn ông mặc áo khoác màu trắng đang chăn trước mặt anh ta. “Chính là anh đã khiến tên hề bị thương thành bộ dạng này? Người đàn ông mặc áo khoác màu trắng gương mặt lạnh băng đáng sợ. “Đế để sư đại nhân, anh có ý gì chứ?” “Chẳng phải anh nói sẽ bỏ qua cho tôi sao?”Nhiệp Bình nhìn về phía Diệp Phùng. Mà người phía sau lại dùng ánh mắt vô tội nhìn anh ta. Tôi nói rằng tôi sẽ bỏ qua cho anh chứ tôi đầu có nói người khác cũng sẽ bỏ qua cho anh chứ. Anh Đồng tử của Nhiếp Binh co rút lại, khi anh ta cảm nhận được sát khí tỏa ra từ người đàn ông áo trắng kia lại khiến anh ta nhớ tới những thủ đoạn giết người tàn nhẫn vừa nãy khiến Nhiếp Bình nhất thời điên rồ lên “Diệp Phùng, anh đường đường là một đế sư mà lại nói không giữ lời sao?” “Khà khà, xem ra anh vẫn chưa hiểu rõ tình hình trước mắt rồi. Diệp Phùng chỉ tay về phía ba người kia và lạnh nhạt nói “Tôi lại giới thiệu cho anh mộtchút vậy.” “Bọn họ không phải là học trò của tôi.” “Họ là những sát thủ hàng đầu tới từ Cửu Lang của Thiên Triều, anh có thể gọi bọn họ là Cửu Lang” Đúng thế, lần này Diệp Phùng không hề mang theo học trò của mình. Nhưng từ lúc chủ nhân của Cửu Lang đưa tín vật cho anh thì anh thuận lợi trở thành chủ của Cửu Lang. Nhóm những người có thực lực mạnh mẽ mà lại giỏi che giấu thân phận này trở thành vệ sĩ giỏi nhất của Diệp Phùng. “Không! Anh không thể giết tôi, anh không thể giết tôi.” Trong đôi mắt của Nhiếp Binh lóe lên tia hoảng loạn, anh ta không kìm được lùi về Phùng hơi nghiêng đầu một chút “Nếu như anh đã tới đây để giết tôi vậy thì tại sao tôi lại không thể giết anh?” “Diệp để sư, tôi sai rồi. Tôi thật sự biết mình sai rồi.” Đối diện với sự cầu xin của anh ra thì Điệp Phùng lạnh nhạt mở miệng nói “Có những lúc không phải anh cứ xin lỗi là người khác nhất định sẽ chấp nhận. “Anh” Nhìn bộ dạng không nhường bước của diệp Phùng thì trong đôi mắt của Nhiếp Binh lóe lên sự điên cuồng”Diệp Phùng anh đừng có mà ức hiếp người quá đáng.” “Tôi nói cho anh biết Dong binh đoàn Venom của tôi còn có hàng trăm nghìn anh em và các cao thủ hàng đầu.“Ồ ? Thế thì sao?” Diệp Phùng lạnh nhạt trở “Sao ư? Đôi mắt của Nhiếp Bình hung hãn “Nếu anh dám động vào một sợi lông của tôi thì các anh em của tôi nhất định sẽ báo thù cho tôi.” “Tôi không tin rằng đối diện với sự báo thù của hàng trăm người mà anh và người nhà của anh vẫn an toàn sống sót. Ai mà biết được Diệp Phùng lại hơi vểnh khỏe môi lên “Vậy nếu tôi không giết anh thì anh có báo thù lại tôi không?” Một câu nói này khiến biểu cảm trên mặt Nhiếp Binh chết khiếp. Từ trước tới giờ Nhiếp Binh anh ta là một người có thù tất báo, giờ mọi chuyện đã nhảo loạn như thế này rồi, Nhiếp Binh làm sao có thể thời trên mặt anh ta hoảng loạn, vừa muốn nói cái gì đó thì Diệp Phùng lại tiếp tục nói “Anh ngàn vạn lần đừng có nói với tôi rằng chỉ cần tôi tha cho anh thì anh sẽ không trả thù tôi nhé, tôi không tin đầu. Mà cho dù lời anh nói có là thật đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ không tin đầu.” Một câu nói này thôi khiến con đường sống của Nhiếp Bình hoàn toàn bị chặn mất. Nhìn đối thủ từng bước một tiến về phía mình thì cuối cùng Nhiếp Binh cũng cảm nhận được cái chết đang bị đe dọa, nó đang đến gần bản thân. “Anh.. anh không được tới đây. Tôi là lão đại của Dong binh đoàn Venom, tôi còn có một người anh trai nữa, anh ấy… Khu!Đột nhiên từ bụng truyền tới một trận đấu nhỏi, khóe miệng Vu Thọ nhếch lên sự tàn nhẫn “Da của anh, tôi lấy vậy.”
Bạn đang đọc truyện Thiên Sư Tái Xuất của tác giả T H E. “Diệp Phùng, tôi van anh, cứu Thi Nguyệt với!”“Con gái anh sắp bị họ rút cạn máu tươi rồi!”“Van anh cứu con bé đi! Cứu con bé đi!”“Bọn tôi đang ở bệnh viện Từ Nhân thành phố Hướng Dương...”Điện thoại đột nhiên bị cắt ngang, không còn có giọng nói...“Đây... Đây là giọng của Tố Nghi?”Trên bục giảng, người đàn ông vốn còn nho nhã bỗng chốc bùng nổ sát khí ngập trời, lan tràn khắp phòng học. Con gái của mình?!Con gái của Diệp Phùng ta đây ư?“Tố Nghi!” Diệp Phùng vội nói “Thi Nguyệt mất máu quá nhiều, nếu còn kéo dài thời gian thì con bé sẽ nguy hiểm tới tính mạng! Chúng tôi đều là máu gấu trúc hiếm thấy, chỉ khi nào tôi truyền máu cho con bé thì mới có thể cứu nó! Hãy tin tôi, Thi Nguyệt cũng là con gái của tôi mà”Nếu yêu thích truyện ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Lãi Được Bé Yêu hoặc Liệt Húc Thanh Hà
Chương 36 Thầy! Cuối cùng tôi cũng được gặp thầy!Thi Nguyệt rời khỏi vòng tay Diệp Phùng, xuyên qua đám đông nhào vào người Hà Tố Nghị, liên tục đấm lên người Liễu Thanh Thủy “Tại sao cô lại ăn hiếp mẹ tôi! Cô là đồ xấu xal”Liễu Thanh Thủy không kiên nhẫn đá chân khiến Thi Nguyệt ngã vào lòng Hà Tố Nghị, châm chọc nói “Đây chính là con gái của cô hả? Chậc chậc, khuôn mặt đúng là xinh đẹp đáng yêu! Nhưng cô lo dạy cho tốt vào, đừng để lớn lên lại giống y như cô, dụ dỗ đàn ông không được còn bị ngủ to bụng! Ha ha hai”“Câm mồm”Giọng Diệp Phùng không lớn, nhưng lạnh lẽo thấu xương, giống như tiếng kêu đến từ địa ngục khiến mọi người không nhịn được rùng mình, muốn cười mà không cười được, bị nghẹn trong cổ Phùng lạnh lẽo nhìn Liễu Thanh Thủy ba giây. Chỉ trong ba giây đó, Liễu Thanh Thủy cảm giác như bị Thần Chết theo dõi, khi anh dời mắt đi, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm, bất giác thân thể ướt đẫm mồ hôi!“Em không sao chứ?” Diệp Phùng đau lòng đỡ Hà Tố Nghi đứng dậy. Thấy chồng mình đã đến, Hà Tố Nghỉ tủi thân nhào vào lòng Diệp Phùng.“Hu hu, Diệp Phùng, em không… Em thật sự không ăn gian! Đều là họ vu khống em! Anh phải tin em! Hu hu hu…”Diệp Phùng vỗ về mái tóc của cô, ánh mắt tràn đầy đau lòng “Anh tin em, anh vẫn luôn †in eml”Cô gái đáng thương này, trong năm năm gian khổ nhất đã gặp đủ loại chỉ trích và nhục nhã, bất cứ hành vi nào cũng sẽ đụng tới dây thần kinh nhạy cảm của lẽ là có chỗ dựa, Hà Tố Nghi rúc vào lòng Diệp Phùng khóc mệt mỏi. Cô lau nước mắt, bế Thi Nguyệt lên, cười xán lạn nhìn Diệp Phùng “Diệp Phùng, nơi này không hoan nghênh em, chúng ta đi thôi.”Thấy cô giả vờ không để bụng, ánh mắt Diệp Phùng càng ngày càng tối đang xem Truyện thiên sư tái xuấtXem thêm Giải Ngữ Văn 9 Tập 1 Chi Tiết, Soạn Văn Lớp 9 Tập 1 Hay Nhất, Ngắn Gọn Lúc này một tiếng đùa cợt trắng trợn vang lên “Hà Tố Nghi, đây chính là người đàn ông cô coi trọng hả? Ăn mặc còn chưa đủ 500 ngàn, không thể không nói ánh mắt của cô thật kém cỏi!”Cô ta nhìn Diệp Phùng từ trên xuống dưới, cười khẩy “Tôi rất tò mò tại sao anh lại có thể tiến vào tập đoàn Thiên Thần? À, tôi nhớ ra rồi, mấy ngày nay bồn cầu của công ty bị hư, chắc bảo vệ thấy anh ăn mặc kiểu này, tưởng anh là nhân viên thông bồn cầu nên mới cho anh vào chứ gì?”Mọi người cười ầm lên. Diệp Phùng không hề nhúc nhích, nhìn Liễu Thanh Thủy càn rỡ cười to, khẽ híp mắt, đột nhiên nói “Cô nói Tố Nghi gian lận đúng không?”Liễu Thanh Thủy sửng sốt, gật đầu, ngạo mạn nhìn anh “Đúng, chính là tôi nói!”“Tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Thần là Cao Nhật Túc đúng không?” Diệp Phùng bỗng nói.“Hừ! Tổng giám đốc công ty chúng tôi sở hữu tài sản hàng chục tỷ đô la, còn là khách quen của các tạp chí kinh tế tài chính, biết tên của anh ấy thì có gì là lạ? Anh đừng nói với tôi là loại loser như anh còn quen biết tổng giám đốc của chúng tôi đấy nhé! Ha ha ha ha…”Diệp Phùng cũng nhoẻn miệng cười “Bảy năm trước, tôi từng chỉ bảo Cao Nhật Túc một câu, cho nên mới có tập đoàn Thiên Thần như bây giờ.”Liễu Thanh Thủy sửng sốt, đột nhiên cười phá lên.
Chương 2 Lấy một thành, đòi lại công bằng Lúc này, Diệp Phùng trông như một con thú hoang đang nổi điên, nhất là khi thấy mí mắt Thi Nguyệt dần dần khép lại, cơn giận hoàn toàn bùng nổ. Đế Sư nổi giận, trời sập đất nứt. Tên mặt thẹo sửng sốt, sau đó khinh thường chỉ vào mặt Diệp Phùng “Mày là thằng nào? Cút ra ngoài cho bố…” Hắn ta còn chưa dứt lời thì một tiếng triệu hồi thần chết bỗng vang lên “Thiên Lang!” Một bóng dáng màu đen lướt qua Diệp Phùng, ngay sau đó là máu tươi văng lên, một cánh tay bay vụt lên không trung rồi rơi xuống sàn nhà. Giọng nói lạnh lẽo không chút cảm xúc vang lên từ miệng Thiên Lang “Kẻ dám xúc phạm thầy của ta, phải bị chém!” “ÁII!” Tiếng hét thảm thiết vang lên, tên mặt thẹo ôm cánh tay bị chém đứt, sắc mặt dữ tợn gào thét “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Chém chết thằng này cho tao Một đám đàn em nhất thời ào ào xông lên. Thiên Lang nhếch môi cười tàn nhẫn, giống như sói xông vào bầy cừu, chỉ nghe thấy tiếng kêu la thê thảm liên tục vang lên, trong phòng bệnh tràn ngập mùi máu tươi. Diệp Phùng chẳng buồn nhìn chúng, thô lỗ nhổ ống lấy máu ra, sốt ruột ôm Thi Nguyệt, vẻ mặt đau lòng “Thi Nguyệt! Tỉnh lại đi! Ba tới đây, con mở mắt ra nhìn ba đi Thi Nguyệt cố gắng mở mắt, nhìn gương mặt sốt ruột trước mặt mình, nở nụ cười yếu ớt, cố gắng giơ tay vuốt ve má Diệp Phùng “Ba… Ba, thật là ba sao? Cuối cùng Thi Nguyệt cũng được gặp ba… Giọng nói của cô bé càng ngày càng nhỏ, bàn tay suýt nữa chạm vào má Diệp Phùng, cuối cùng suy yếu gục xuống, ánh mắt cũng dần dần khép lại. “Thi Nguyệt!” Diệp Phùng gầm lên, một con rồng đen vô hình xuất hiện sau lưng anh, ngửa mặt lên trời rít gào. Thiên Lang run lên, ánh mắt không giấu nổi sợ hãi nhìn Diệp Phùng. Đế Sư giận dữ, thiên địa đều lâm vào kiếp nạn! “Thi Nguyệt! Con của bai” Hà Tố Nghi cuối cùng cũng tỉnh táo lại, xông vào giành lấy Thi Nguyệt trong lòng Diệp Phùng, khóc rống lên “Thi Nguyệt, con mở mắt ra nhìn mẹ đi! Mẹ van con mở mắt ra đi!” Đôi mắt Diệp Phùng bốc lửa, đột nhiên quay sang, ánh mắt như tử thần nhìn chằm chằm bác sĩ. Chân bác sĩ mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất, cả người chảy đầy mồ hôi lạnh, lắp bắp nói “Anh… Anh gì ơi, không liên quan tới tôi! Là chúng bắt tôi lấy máu Giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai anh ta “Cậu đã lấy bao nhiêu?” Bác sĩ không dám giấu diếm, run cầm cập nói “Tổng cộng… Tổng cộng lấy 2500cc.” “Cái gì?! Người bình thường nếu bị lấy quá 2cc máu sẽ gặp nguy hiểm tính mạng, mà Thi Nguyệt chỉ là một đứa bé năm tuổi! Đám súc vật vô nhân tính này, chúng muốn lấy máu Thi Nguyệt tới chết đây mà! Diệp Phùng kìm nén sát ý ngập trời, muốn ôm Thi Nguyệt đi, Hà Tố Nghi lại ôm chặt cô bé “Đừng đụng vào con gái tôi!” “Tố Nghi!” Diệp Phùng vội nói “Thi Nguyệt mất máu quá nhiều, nếu còn kéo dài thời gian thì con bé sẽ nguy hiểm tới tính mạng! Chúng tôi đều là máu gấu trúc hiếm thấy, chỉ khi nào tôi truyền máu cho con bé thì mới có thể cứu nó! Hãy tin tôi, Thi Nguyệt cũng là con gái của †ôi mà” Thấy đôi mắt sốt ruột chân thành của Diệp Phùng, Hà Tố Nghỉ căn môi, sau đó lưu luyến đưa Thi Nguyệt cho anh. Diệp Phùng ôm con gái, đặt cô bé lên giường bệnh rồi cầm ống truyền máu, thành thạo cột vào cổ tay hai người. Máu của hai cha con dần dần hòa quyện vào nhau. Sắc mặt Thi Nguyệt dần dần hồi phục chút hồng hào, còn sắc mặt Diệp Phùng lại càng ngày càng trắng bệch. Thấy vậy, Thiên Lang nhất thời sốt ruột, vội lên tiếng “Thầy ơi, thầy không thể truyền máu nữa. Tiếp tục truyền thì thầy cũng sẽ không chịu nổi! Em đã báo cho các đàn anh, họ đang nhanh chóng chạy sang bên này, hơn nữa kho máu của các bệnh viện lớn trên cả nước đều được huy động, bảo đảm sẽ đưa máu gấu trúc đầy đủ đến đây trong thời gian ngắn nhất!” “Không còn kịp nữa rồi.” Giọng Diệp Phùng tràn đầy mệt mỏi “Tình huống hiện tại của Thi Nguyệt không thể chậm trễ được nữa. Yên tâm đi, tôi vẫn có thể chịu được.” Nhìn cô bé nằm trên giường bệnh, mặc dù là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng trong mắt Diệp Phùng vần tràn đầy cưng chiều. Thật sự rất giống, cái mũi, cái miệng, nhất là đôi mắt giống hệt mình. Thi Nguyệt, cô bé như thiên thần này chính là con gái mình sao? Sự yêu thương dần dần trào dâng trong lòng anh, đồng thời lệ khí cũng không kìm nén được bùng nổ. Suýt nữa, suýt nữa con gái anh sẽ bị kẻ khác lấy máu đến chết! Thấy gương mặt rõ ràng bị suy dinh dưỡng của Thi Nguyệt, Diệp Phùng chỉ hận không thể cho mình một cái tát. Bao nhiêu năm qua, chắc chắn hai mẹ con họ đã phải chịu rất nhiều đau khổ. Mình đường đường là Đế Sư, học trò khắp thiên hạ, nhận hết tôn sùng, vậy mà lại để vợ con mình sống kham khổ như vậy, Diệp Phùng, mày đúng là thằng khốn! Hà Tố Nghi thấy ánh mắt yêu thương và hối hận của Diệp Phùng, trong mắt cũng tràn đầy phức tạp. Người đàn ông này năm năm trước đã cướp đi sự trong sạch của mình, nhưng đồng thời cũng cho mình một báu vật. Cô vốn cho rằng mình đã nguôi ngoai, nhưng khi gặp lại Diệp Phùng, Hà Tố Nghỉ mới biết thì ra mình chưa bao giờ quên người đàn ông đã từng có một đêm tình duyên với mình. Thời gian dần dần trôi qua, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, Diệp Phùng đã gầy đi trông thấy. Nhìn sắc mặt càng ngày càng kém của anh, Thiên Lang quỳ xuống đất, đau khổ van xin “Thầy ơi, em van thầy, không thể truyền máu nữa” Diệp Phùng không để ý tới anh ta, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Thi Nguyệt. Một lát sau, mí mắt Thi Nguyệt khẽ nhúc nhích, sau đó cô bé chậm rãi mở mắt, tò mò quan sát chung quanh, đột nhiên dừng lại ở người đàn ông bên cạnh. “Ba… Là ba sao?” Giọng nói tò mò run rẩy vang lên, cô bé sợ gương mặt này sẽ giống như trong mơ, chỉ cần chạm vào sẽ vỡ tan. Nghe giọng nói như thiên âm này, Diệp Phùng nở nụ cười hiền hòa. Anh muốn đáp lại con gái mình, nhưng vừa hé miệng, trời đất quay cuồng, ánh mắt tối sầm, lập tức ngã xuống đất. Đúng lúc này, rất nhiều người có địa vị cao ùa vào phòng bệnh, trùng hợp nhìn xin “Thầy ơi, em van thầy, không thể truyền máu nữal” Diệp Phùng không để ý tới anh ta, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Thi Nguyệt. Một lát sau, mí mắt Thi Nguyệt khẽ nhúc nhích, sau đó cô bé chậm rãi mở mắt, tò mò quan sát chung quanh, đột nhiên dừng lại ở người đàn ông bên cạnh. “Ba… Là ba sao?” Giọng nói tò mò run rẩy vang lên, cô bé sợ gương mặt này sẽ giống như trong mơ, chỉ cần chạm vào sẽ vỡ tan. Nghe giọng nói như thiên âm này, Diệp Phùng nở nụ cười hiền hòa. Anh muốn đáp lại con gái mình, nhưng vừa hé miệng, trời đất quay cuồng, ánh mắt tối sầm, lập tức ngã xuống đất. Đúng lúc này, rất nhiều người có địa vị cao ùa vào phòng bệnh, trùng hợp nhìn thấy cảnh tượng này. “Thầy!” “Thầy!” Đôi mắt mọi người đỏ bừng, thượng tướng quân khu đeo quân hàm màu vàng ba sao trên vai lập tức túm cổ áo Thiên Lang, sát khí dày đặc. “Thiên Lang! Gậu làm ăn kiểu gì vậy hả? Rốt cuộc thầy bị sao vậy?” Ánh mắt Thiên Lang tràn đầy sát khí nhìn lũ đàn ông đang run rẩy trong góc phòng. “Đây là con gái của thầy, con gái ruột.” Câu nói thản nhiên khiến mọi người cả kinh. Phòng bệnh, ống truyền máu, bác sĩ, họ không phải kẻ ngốc, lập tức hiểu được chuyện gì vừa xảy ra ở đây. Chỉ thoáng chốc, người trong phòng đều tràn đầy sát khí, giống như muốn đâm thủng nóc nhà, phóng lên trời cao. “Con gái của thầy, đàn em của chúng ta thế mà lại bị hãm hại như thế này! Chẳng lẽ thành phố Hướng Dương nho nhỏ này sắp sửa biến thành địa ngục sao?” “Truyền mệnh lệnh của bổn tướng quân, năm vạn tướng sĩ ở biên cương phía bắc vũ trang hạng nặng, toàn bộ di chuyển xuống phía nam, bao vây chung quanh thành phố Hướng Dương. Từ giờ khắc này trở đi, không một ai được phép ra khỏi thành phố!” “Nhân danh minh chủ của Liên Minh Bóng Đêm, triệu tập 3. hacker dưới trước, từ giờ khắc này trở đi, phong tỏa internet của thành phố Hướng Dương.” “Nhân danh Thần Tài Hồng Bắc, huy động toàn bộ tài sản của chín tỉnh Hồng Bắc, bỏ ra 24 nghìn tỷ, từ giờ khắc này trở đi, phong tỏa toàn bộ mạch máu kinh tế của thành phố Hướng Dương!” Đế Sư Diệp Phùng truyền đạo hơn hai mươi năm, có vô số học trò. Nhưng ba mươi sáu người này có thành tựu cao nhất, được xưng là ba mươi sáu hiền đồ. Lúc này, trong phòng bệnh nho nhỏ lại tụ tập hơn một nửa số người đó. Mười mấy mệnh lệnh được đưa ra, toàn bộ đất nước đều sôi trào. Hôm nay chúng ta sẽ lấy cả thành phố này, đòi lại lẽ công bằng cho thầy chúng ta!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để 415 Học trò Cố Trọng Cung bái kiến sư phụ. Nhìn đám người Vương Khinh Lâm chạy tới, Diệp Phùng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù quân của Đại Phong truy đuổi phía sau, tuy nhiên với khoảng cách ít nhất là năm mươi mét này, đủ để bảo đảm rằng Cố Trọng Cung sẽ được an toàn trở về.” Hơn nữa phía sau Diệp Phùng là sự bảo vệ của năm mươi nghìn quân phòng bị của Tác Vĩnh. Bất luận thế nào, Cố Trọng Cung đã được cứu sống trở vê. Tuy nhiên, mọi thứ biến hóa khôn lường trong tích tắc. Ngay khi Diệp Phùng thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên đồng tử anh bỗng co rút lại. Trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một thân hình gây gò. Chỉ thấy ông ta nhìn về phía Diệp Phùng mỉm cười, đứng lên và biến mất ngay tại chỗ, và lập tức hiện lên trước mặt của đám người Cố Trọng Cung. Cái gì? Cảnh tượng kì dị này khiến cho tất cả binh sĩ đều sửng sốt. Một sải chân dài năm mươi mét? Đây… đây là người hay ma? Sự xuất hiện bất ngờ này khiến Vương Khinh Lâm và tất cả mọi người giật mình, không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, Vương Khinh Lâm liên vung một cú đấm giáng trời “Cái quái gì vậy, cút ngay cho tôi. Là thủ lĩnh của Dong Binh Đoàn chiến đấu trên chiến trường đẫm máu, khi dồn toàn lực vào một cú đấm sức mạnh lên đến năm mươi cân. Nhưng chỉ nhìn thấy hình dáng gầy guộc cùng ánh mắt hời hợt và với một cái búng tay. Khi nắm đấm và ngón tay va vào nhau, thân hình cường tráng của Vương Khinh Lâm lập tức bay ra ngoài. Làm sao có thể? Lại là một khung cảnh náo động, Vương Khinh Lâm đường đường là thủ lĩnh của Dong Binh Đoàn, học trò thứ chín của Đế Sư, sức mạnh dũng mãnh, cuối cùng lại bị một cái búng tay hất ra xa.” Còn lại Thiên Lang và La Bằng ánh mắt hai người hiện rõ tia kinh hãi, nhưng trong tích tắc sự kinh hãi biến thành phẫn nộ, một trái một phải cùng nhau xông lên phía người đàn ông đó. Một người là sát thủ giỏi nhất, một người là cao thủ cấp tám, ở trận đấu này, hai người đã dồn toàn bộ sức lực của mình. -Hừ, tài nghệ hèn mọn .’ˆ Người đàn ông trung niên hừ mũi khinh thường, dưới tâm mắt của mọi người, bóng dáng ấy đột nhiên biến mất ngay tại chỗ một cách kỳ lạ, sau đó chỉ cảm thấy mắt hoa lên, thân thể của Thiên Lang và La Bằng bay ngược ra sau đập vào vách núi. Cảnh tượng này diễn ra trước mặt của năm mươi nghìn binh sĩ. Đây… đây là hành động mà con người có thể làm sao? Cố Trọng Cung vừa định mở miệng, liền cảm thấy cổ bị thắt lại nhấc bổng lên. Nhìn thấy vẻ mặt khó chịu vì ngạt thở của Cố Trọng Cung, người đàn ông trung niên nở một vẻ mặt thích thú “Tướng quân uy nghiêm lãm liệt của phương nam? Ha ha… ngay cả một đòn cũng không chịu nổi sao?” “Trước mặt tôi, những người được ca tụng là cao thủ thiên hạ như mấy người chẳng khác gì loài giun dế vô cùng yếu ớt.” “Chỉ cần tôi muốn, thì bất cứ lúc nào cũng có thể cướp đi mạng sống của mấy người” “Trước mặt kẻ mạnh, loại như mấy người, thật thấp kém hèn mọn.” “Ai là kẻ đã cho ông, một cao thủ tiên thiên sự tự tin ngạo mạng lớn đến như vậy?” Đột nhiên, một giọng nói lạnh lẽo vang lên, nụ cười trên gương mặt người đàn ông kia khựng lại, từ từ quay đầu, chỉ nhìn thấy bóng dáng của Diệp Phùng từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt của ông ta, gương mặt lạnh lếo âm u nhìn ông ta. “À, cậu cũng biết cao thủ tiên thiên à” Trương Thanh khựng lại, nhìn Diệp Phùng với vẻ thích thú. Người phương đông chúng ta hấp thụ linh khí trời đất, luyện tập cơ thể cường tráng, tôi luyện đan điền, khi luyện thành có thể chẻ đá phá núi, một bước mươi nghìn dặm, cũng không thành vấn đề. “Những người này được gọi là Ngược lại người phương tây có hiểu biết về các yếu tố của tự nhiên, nắm rõ các yêu tố như nước, lửa, gió và sấm trong lòng bàn tay. Những người này được xem là người có năng lực siêu nhiên. Cho dù là võ sĩ hay người có năng lực siêu nhiên đều bị tách biệt khỏi thế giới, các nước đều đã giao ước, những người này không được can thiệp cuộc sống đời thường, không được giết hại người dân, không được bộc lộ thân phận trước mặt mọi người. “Đặc biệt quan trọng chính là…” Diệp Phùng ngừng lại, ánh mắt trở nên lạnh lẽo “Ông thân là võ sĩ của phương đông, cuối cùng lại đi giúp phương tây, sát hại dân tộc mình, ông dành cả đời tu luyện, có phải đã luyện thành súc vật rôi hay không?” “Láo xược!” Người đàn ông đột nhiên rống lên, âm thanh vang vọng, cách đó vài trăm mét Tác Vĩnh và những binh sĩ khác bị tiếng hét làm cho đinh tai nhức óc. “Giao ước chết tiệt gì!” “Trương Thanh tôi khổ luyện mấy chục năm trong núi sâu, từ người bình thường từng bước luyện thành cao thủ, có được pháp lực thân thông quảng đại chẻ đá phá núi như ngày hôm nay.” “Nhưng mà, tôi rỏ ràng giỏi như vậy, sao phải ẩn dật trong rừng sâu một mình chịu khổ.” “Mà đám người tâm thường như mấy người lại được phong vị phong thần, hưởng thụ vinh hoa phú quý.” “Tôi không phục Ị” “Trong một phần ngàn võ sĩ, Trương Thanh tôi có được năng lực tu luyện này, chính là ông trời đã chiếu cố.” “Tôi chịu đựng gian khổ, mấy chục năm tu luyện cho đến khi trở thành cao thủ chính là để xưng bá xưng vương, hưởng thụ vinh hoa phú quý, chứ không phải làm một dã nhân ẩn dật trong chốn rừng sâu. Diệp Phùng lạnh lùng nhìn ông ta “Đây chính là nguyên nhân ông phản bội đất nước, làm chó cho bọn phương tây.” “Tiểu tử cậu mồm miệng thật sự lợi hại.” Trương Thanh mặt mày u ám nhìn Diệp Phùng nói “Trên đời này ai cho tôi hưởng thụ vinh hoa phú quý, cho tôi chức quyền, tôi sẽ nghe theo kẻ đó.” “Tôi đường đường là một cao thủ, kẻ nào dám động vào tôi chứ.” “Trương Thanh, ông thật sự ngạo mạn. Thật sự là cục võ thuật của chúng ta bất tài sao?” “Cái gì?U Nghe đến cái tên này, đồng tử của Trương Thanh đột nhiên co rút lại “Cậu là người của cục võ thuật sao?” Cục võ thuật, cục quản lí tất cả binh sĩ, là tổ chức bí mật chịu trách nhiệm quản lí tất cả binh sĩ Thiên triều. Sau cùng, sức sát thương của binh sĩ rất lớn, giống như ông ta – cao thủ Trương Thanh với bản lĩnh tay không hứng đạn mà không bị thương. Nếu như để những người này tùy tiện đi lại, một khi muốn làm ác thì sẽ mang đến tai họa khôn lường. Vì vậy, cục võ thuật lấy uy quyên nhà nước, thu phục và quản lý họ, có thể nói đây là tổ chức quân sự mạnh nhất Thiên triều. Đối diện với nghi vấn của Trương Thanh, Diệp Phụng nhẹ nhàng lắc đầu “Tôi chỉ là một người thầy.” “Trương Thanh, tôi để lại cho ông thể diện của một võ sĩ” “Thả đồ đệ của tôi ra, tôi sẽ cho ông chết một cách vẻ vang.” “Ha ha… “Tiểu tử, cậu cũng là một võ sĩ” Trong mắt Trương Thanh hiện lên niềm vui sướng “Mặc dù chỉ là một tên võ sĩ hậu thiên, nhưng lại đủ tư cách làm sư phụ của một đám phàm phu tục tử mấy người.” “Tôi đây thích đem đám khoác lác cao cao tại thương mấy người chôn vùi xuống đất.” “Tiểu tử kia, tôi đếm ba tiếng.” “Còn không quỳ, tôi liên bóp chết cậu ta.” Trong mắt Diệp Phùng lóe lên tia thù địch. Cố Trọng Cung đang cận kề cái chết, cho dù Diệp Phùng có giỏi đến đâu cũng không thể cứu được Cố Trọng Cung từ tay của Trương Thanh. Nghĩ tới đây, Diệp Phùng cương quyết “Lời ông nói có thật không?” -Hừ, tôi đây dù gì cũng là tiên thiên võ sĩ, đương nhiên là nói thật rồi.” “Được, tôi sẽ quỳ!” Với danh xưng là Đế Sư, khắp thiên hạ này ai dám bắt anh quỳ chứ? Nhưng vì học trò của mình, anh Sẽ qUỲ. -Sư…sư phụ!” Cố Trọng Cung đau đớn quay đầu nhìn, thấy Diệp Phùng đang khom gối từ từ quỳ xuống, trên mặt hiện lên nét đau khổ tột cùng. Sau đó, Cố Trọng Cung rút con dao găm từ thắt lưng,Trương Thanh nhìn thấy liên nở một nụ cười khinh bỉ “Cậu cho rằng với con dao cỏn con này mà có thể đánh bại được tôi sao?” Cố Trọng Cung nhếch mép cười “Tôi không cần đánh bại ông, tôi chỉ cần giải thoát cho mình là đủ X^°*ƑJ rôi Phụt! Giọng nói lạc đi, dùng chút sức lực còn lại, cầm dao đâm thẳng vào ngực. “Không!” Diệp Phùng hét lên. ll “Thật là xui xẻo Trương Thanh chau mày, vứt Cố Trọng Cung xuống đất, nhìn thấy con dao găm đâm thẳng vào tim, cho dù thần tiên tới cũng cứu không nổi. Cố Trọng Cung ngọ ngoạy trườn tới, bất chấp những giọt máu tươi nơi vết thương, lấy hết sự kiên cường trong tất cả các trận chiến, cúi đầu bái lạy trước Diệp Phùng, âm thanh cuối cùng vang vọng cả bầu trời. “Học trò Cố Trọng Cung, bái kiến sư phụ.”
truyen thien su tai xuat