Giả như trái tim anh chia được 3 phần: một phần anh dành cho cha mẹ, một phần dành cho anh để sống, phần còn lại anh trao cả cho em". 20. Đã có đứa nào trong cái đám bạn lẻo mép của mình mách với em rằng Anh yêu Em nhiều lắm lắm chưa?
Đưa tay em đây, em yêu Trao cho anh trái tim em. Người đăng: Unknown vào lúc 03:51 Không có nhận xét nào: Gửi email bài đăng này BlogThis! Chia sẻ lên Twitter Chia sẻ lên Facebook Chia sẻ lên Pinterest.
- Em ghét anh thật sao? Anh làm cho cuộc sống của em khốn khổ hay là em làm cho trái tim anh điêu đứng. Anh không quên được em, anh không yêu được người khác, anh không thể nào xây dựng một gia đình hạnh phúc! Anh nhất định phải tìm em Phương à.
last christmas i gave you my heart mùa giáng sinh trước, em trao anh trái tim mình but the very next day, you gave it away nhưng chẳng lâu sau đó, anh đã vứt bỏ nó this year to save me from tears năm nay để giữ em khỏi những giọt nước mắt i'll give it to someone special em sẽ trao nó cho một người đặc biệt once bitten and twice shy một bài học …
Bài tập tiếng Anh chủ đề trái cây - idgol.com. Về Benative. Trung tâm Anh Ngữ Benative Kids · Khóa Học. Tiếng Anh cho trẻ em mẫu giáo từ 3-5 tuổi; Khóa học tiếng Anh trẻ em tiểu học từ 6-8 tuổi · Giải pháp học.. => Xem thêm. Flashcards tiếng anh về trái cây - Từ Vựng - Pinterest
Em thấy cái lạnh của mùa đông đang cắt vào da thịt mình, trái tim yếu mềm này đang đau lắm anh à. Hóa ra em cũng biết ghen tức với hạnh phúc của kẻ khác, nhất là lúc này.
abb1g. Edit An TĩnhNgày 21 tháng 1 năm 2015, đây là một ngày vô cùng đặc biệt đối với Lục Chẩm vì chỉ còn hai ngày nữa là đến sinh nhật tuổi 80 của ông nội, cho nên con cháu Lục gia đều quay về tụ họp ở nhà của Chẩm Tuyết mới trở về nước mấy ngày, vẫn còn chưa quen múi giờ trong nước, mỗi ngày cô đều làm việc và nghỉ ngơi trong sự hỗn loạn đến không chịu nổi, buổi tối ngủ không được, buổi sáng thì tỉnh không nổi. Nếu là ở nhà của chính mình, cô còn có thể ngủ một giấc đến tối tăm trời đất rồi mới tỉnh lại theo tự nhiên, nhưng đây là ở nhà của ông nội xuất thân là quân nhân, gia giáo nghiêm khắc, đối với những nhóm cháu trai cháu gái đồng lứa với Lục Chẩm Tuyết quả thật là ác cả những con cháu Lục gia đều lớn lên dưới sự quản lí hệt như trong quân đội của ông nội. Hồi đó khi còn bé, trời vẫn chưa kịp sáng, các đứa bé vẫn đang ngủ ngon lành, ông đã huýt sáo một tiếng, các anh chị em bọn họ đều cấp tốc rửa mặt thay đồ qua loa trong năm phút và có mặt ở trong viện. Sau đó lại xếp hàng theo thứ tự chiều cao, họ được ông nội đưa ra cửa để chạy bộ quanh con sông gần cảnh ở thành phố Giang rất đẹp, ông nội tinh thần phấn chấn, theo sau là những củ cải nhỏ, mỗi sáng sớm dù là nắng hay mưa đều sẽ đầy đặn chạy bộ ở quanh dòng sông trừ không thể ngủ nướng, mỗi sáng sớm phải chạy bộ mấy vòng bên ngoài, gia giáo nhà họ Lục còn rất nghiêm ngặt trong lúc ăn cơm, lúc ăn và ngủ không được nói chuyện, đặc biệt là khi ăn năm Lục Dao từ nhỏ đã rất thích nói chuyện, tại vì khi còn nhỏ cứ nói chuyện trong lúc ăn cơm, thế là mỗi lần cơm nước xong đều sẽ bị phạt rửa khi bị phạt một lần, ngày hôm sau vẫn tái phạm, những lần đó quả thực khiến cho bọn họ vui như được lần khi cô bé bị bọn họ cười, đều sẽ chu cái miệng nhỏ mà nói “Chính là em không thể khống chế được.”Nhưng mà thời gian trôi qua, bọn họ dần lớn lên, tuổi tác ông nội cũng càng lúc càng lớn, đối với sự quản lí quân sự năm xưa cũng không quá nghiêm sau khi các cô vào đại học, ông nội dường như mặc kệ họ. Thậm chí lúc ăn cơm, cũng không hề cấm bọn họ nói lần đó, em năm tò mò hỏi “Ông nội, bây giờ đang ăn cơm nhưng bọn cháu vẫn nói chuyện, tại sao ông không phạt chúng cháu ạ?”Lúc ấy ông nội im lặng một lúc, thật lâu sau mởi thở dài, nói “Hiện giờ ông tuổi cao, còn được mấy năm sống tốt, hiện tại nếu không nghe những lời nói náo nhiệt của các cháu, tương lai muốn nghe cũng không được.”Em năm lập tức nói “Nói bậy! Ông nội sẽ sống lâu trăm tuổi.”Ông nội được dỗ đến vui, im lặng trong chốc lát, lại tiếp lời “Các cháu cũng đừng trách ông nghiêm khắc lúc nhỏ, khi đó ông dạy các cháu biết quy củ, chính là muốn các cháu biết, cái gì đúng, cái gì sai. Bảo các cháu dậysớm, là muốn các cháu biết quý trọng thời gian. Không cho đến trễ về sớm, là muốn các cháu biết quy củ phép tắc cần thiết có. Các cháu phải nghiêm khắc với chính mình mới có thể trở thành người xuất sắc.”Không thể không thừa nhận, sự quản lí như quân sự của ông nội là ác mộng của họ khi còn bé nhưng đối với khi trưởng thành đã ảnh hưởng không Chẩm Tuyết đang ngây người nhớ về những chuyện khi bé, mãi đến khi em năm đột nhiên lay người cô một cái “Chị! Ông nội nói chuyện với chị kìa.”Vốn dĩ Lục Chẩm Tuyết vẫn chưa thích nghi với múi giờ, tối hôm qua không ngủ được, sáng sớm phải thức dậy, đầu ốc cô lúc này vẫn mơ màng, còn có chút ngây ngẩn, thật sự không nghe được ông nội đang nói gì với năm lại gọi cô thêm một tiếng, mới khiến cô lấy lại tinh thần, ngẩng đầu mờ mịt nhìn về phía ông nội “Dạ? Ông nội gọi cháu.”Ông nội Lục nói “Con nhóc này, lát nữa đi nghỉ ngơi một chút, mấy ngày nay không cần dậy sớm, thích nghi với múi giờ đi đã.” Một lúc sau lại nói “Ông vừa mới nói, cháu cũng không còn nhỏ, đừng có cả ngày chỉ biết chạy nhảy lung tung để sưu tầm phong tục, nên suy xét một chút đến chuyện hôn nhân.”Bình thường Lục Chẩm Tuyết hay nghe anh ba bị giục kết hôn, vừa nghe ông nói vậy đã biết không ổn, cô phản xạ theo tự nhiên, lập tức đem lửa ném qua cho anh ba “Ông nội! Con vẫn còn nhỏ! Anh ba cũng chưa kết hôn, cháu nào dám kết hôn trước.”Vừa dứt lời, đã bị một cái chân khác đá vào chân “ui da” một tiếng, nhìn đến phía anh ba với đôi mắt vô tội, chớp chớp mắt, “Anh ba, sao anh đá em vậy?”Lục Nam Cảnh cười lạnh, anh cà lơ phất phơ tựa vào lưng ghế, bộ dáng xem náo nhiệt rất giống như thiếu đòn, cười nói “Anh không vội, anh vẫn chưa có ai thích hợp. Em thì đâu giống vậy, hai ngày nữa sẽ có vị hôn phu đến cầu hôn rồi.”Lục Chẩm Tuyết đang ăn gì đó, bị một câu của Lục Nam Cảnh dọa sợ thiếu chút nữa bị kẹt ở họng, cô quay đầu ho khan vài cái, em năm ở bên cạnh rót cho cô một cốc nước, “Chị, không sao chứ?”Không có việc gì? Sao có thể không có việc gì chứ?Lục Chẩm Tuyết không chờ nói tiếp, hai mắt mở to, kinh ngạc hỏi ông nội “Vị hôn phu gì? Ông nội, ông đừng làm cháu sợ!”Mẹ cô lại nở nụ cười nói “Hôm qua bạn của ông nội gọi đến mừng thọ ông, hai người nói chuyện một chút, mới nhớ đến hôn ước đã định ra cho con khi bé. Lại thêm, hai ngày nay đúng lúc cháu trai của ông Lâm cũng đến thành phố Giang để công tác, đến lúc đó hai con có thể gặp mặt.”Lục Chẩm Tuyết choáng váng “Ông nội, đây là thời đại nào rồi, làm gì còn phổ biến mấy loại hôn ước như vậy chứ?”Mẹ cười nói “Mẹ vốn đã quên mất rồi. Nhưng mà cũng không bắt buộc các con phải ở bên nhau, có thể làm quen một chút là được rồi.”Hôm qua mẹ Lục Chẩm Tuyết nghe chồng mình nói, vốn dĩ cũng không vui vẻ mấy, đầu năm nay rồi còn có kiểu hôn ước như khi bà xem qua ảnh chụp Lâm Cảnh, ánh mắt ngay lập tức sáng lên, liền sửa lời nói “Ồ, tuy rằng không nhất định sẽ kết hôn nhưng có thể quen biết với nhau, không chừng A Tuyết sẽ thích.”Một bữa cơm này Lục Chẩm Tuyết không biết nên nói gì cho phải, cô sống hơn 25 năm rồi mới biết mình có một vị hôn phu? Sợ đến mức khiến cô hết cả buồn không phải là sinh nhật ông nội, ngay bây giờ cô sẽ lập tức mua vé bay may ra nước ngoài nghỉ ngơi, không cần ở lại nơi này để gặp vị hôn phu gì nghĩ cô càng buồn bực, sau khi ăn sáng xong thì về phòng làm việc, nhưng mở hồ sơ ra đã được nửa ngày cũng không viết được gì. Cô đóng máy tính lại chuẩn bị đi ngủ, bên ngoài cửa đã có tiếng vang ngẩng đầu nhìn về phía cửa một cái, không chút tinh thần nói “Vào đi.”Lục Nam Cảnh đẩy cửa đi vào, đôi tay anh đang đặt trong túi quần tây, cà lơ phất phơ cười. Lục Chẩm Tuyết vừa thấy anh cười, rất tức giận “Anh đủ rồi đấy, nếu anh đến để vui mừng khi người khác gặp họa thì đi ra ngoài ngay.”Lục Nam Cảnh cười, anh đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu một chút, hơi nghiêng người, lười biếng dựa vào cửa sổ, nhìn Lục Chẩm Tuyết lại cười “Em gấp cái gì? Vẫn chưa thấy người ta, làm sao em biết được sẽ không thích?”Lục Chẩm Tuyết ngồi xếp bằng trên giường, cô không vui nhìn Lục Nam Cảnh “Anh đang nói chuyện không để ý lưng đau sao, để em sắp xếp cho anh một vị hôn thê thử xem?”Lục Nam Cảnh xuy một tiếng, “Em nổi giận với anh làm gì, cũng không phải là anh sắp xếp vị hôn phu cho em.” Anh cười, lại tiếp lời “Nhưng nếu em không vui, ông nội cũng sẽ không bắt em phải cưới chồng, đừng sợ.”Lục Chẩm Tuyết nói “Em không sợ. Dù sao nếu họ bắt em gả chồng, em sẽ kéo theo anh xuống nước cùng, anh không kết hôn, cũng đừng mơ tưởng em sẽ kết hôn.”Lục Nam Cảnh hừ lạnh một tiếng, “Em được đấy, chuyện này của em đừng mong kéo anh xuống nước chung.”Dứt lời lại bỏ tay vào túi đi ra ngoài, đến gần mép giường còn thuận tay xoa nhẹ đầu Lục Chẩm Tuyết “Ngủ đi thôi, mắt sưng như quả hạch đào rồi.”Lục Chẩm Tuyết cũng lười suy nghĩ thêm, dù gì cô đang không vui, ai cũng đừng nghĩ sẽ ép được cô. Cô đặt notebook lại trên đầu giường, vén chăn chui vào bên trong, trùm kín đầu rồi ngày sau là sinh nhật 80 tuổi của ông mừng thọ được tổ chức ở sơn trang trên đỉnh núi phía tây thành phố, Lục gia làm kinh doanh đã lâu, ngoại trừ người thân trong gia đình thì còn có các đối tác kinh doanh cũng đến chúc mừng ông rất Chẩm Tuyết được sắp xếp tiếp đón khách ở cửa, đây vốn dĩ là việc làm của Lục Nam Cảnh, nhưng công ty đột nhiên có việc gấp nên anh phải trở về giải quyết, nhiệm vụ này cứ thế ném qua cho Chẩm Tuyết đứng bên ngoài cả một buổi sáng, mặt cười nhiều đến độ cứng ngắt, tay cũng mỏi nhừ, thừa dịp không có ai nên cô lấy điện thoại nhắn tin cho Lục Nam Cảnh “Khi nào anh về vậy? Em mệt muốn chết rồi.” Cô mới gửi tin nhắn xong, vừa ngẩng đầu lên đã thấy một người đàn ông một thân tây trang giày da đi về phía Chẩm Tuyết nhìn vào đôi mắt đối phương, đột nhiên sững sờ một giây, cô cũng xem như được lớn lên với toàn trai đẹp, gen gia tộc mình cũng không tồi, các anh em họ đều là những đại soái ca đích thực. Nhưng người đàn ông trước mặt này lại đẹp đến mức khiến cô dường như mất lòng Lục Chẩm Tuyết, đẹp nhất chắc chắn là anh ba của cô. Nhưng mà người đàn ông này với anh ba không cùng một kiểu hình. Lục Nam Cảnh là loại đẹp trai lưu manh, cà lơ phất phơ, nhìn đã thấy không đứng đắn. Nhưng người đàn ông trước mắt này, thân hình cao ráo, mặt mày tuấntú mang theo vài phần lạnh nhạt, khí chất cấm dục, thật sự là cố ý mê hoặc lòng Chẩm Tuyết nhìn đối phương đi đến đây, cô cười nhẹ “Xin chào.” Đối phương đưa thiệp mời cho mở ra xem, lúc nhìn đến tên của anh, không khỏi ngây người một chút. Cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn về người đàn ông đứng đối Cảnh đặt tay trong túi quần, thấy Lục Chẩm Tuyết nhìn mình, mặt mày anh vẫn lạnh nhạt như cũ, giọng nói cũng rất lạnh lung “Có vấn đề sao?” Lục Chẩm Tuyết lắc đầu “Không có.”Cô cười cười, gấp thiệp mời và trả lại cho anh, nghiêng người tránh sang một bên, “Hoan nghênh anh, Lâm tiên sinh.”Lâm Cảnh lấy thiệp mời, nhanh chóng lướt qua người cô bước vào bên trong, từ đầu đến cuối, ánh mắt anh vẫn không dừng lại trên người Lục Chẩm quay đầu nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Cảnh, trong lòng cô cảm than. Khó trách mẹ cô nói, có lẽ khi nhìn thấy người rồi, cô sẽ thích chăng. Cô thật ra không thể không thừa nhận, dáng dấp vị hôn phu này rất phù hợp với thẩm mỹ của Chẩm Tuyết đứng ở bên ngoài đến lúc 12 giờ trưa, khách khứa có lẽ đã đến đông đủ, cô đang chuẩn bị đi vào bên trong thì nhìn thấy xe của Lục Nam Cảnh đang chạy thoải mái ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh để nghỉ ngơi, chờ Lục Nam Cảnh đỗ xe xong rồi đi Nam Cảnh đỗ xe xong xuôi, ném chìa khóa qua cho nhân viên bãi đỗ xe ở khách sạn, anh bước về phía cô, cười nói “Đặc biệt chờ anh sao?” Lục Chẩm Tuyết cầm một món điểm tâm để ăn, lại nói “Cũng không có gì, nhân vật lớn như anh, em không chờ anh thì sao mà được.”Cô nói, rồi lấy một miếng khăn giấy ướt lau tay, chờ Lục Nam Cảnh đến đây, cùng anh đi vào bên trong. Lúc này cô nói “Em vừa mới nhìn thấy Lâm Cảnh.”Lục Nam Cảnh hơi nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Lục Chẩm Tuyết, cười hỏi “Thế nào? Rất đẹp trai sao?”Lục Chẩm Tuyết cười “Rất đẹp nha. So với anh còn hơn nữa.”Lục Nam Cảnh tranh cãi một tiếng, cười nói “Còn chưa gả chồng, khuỷu tay đã hướng ra bên ngoài rồi.” Khóe môi anh còn hơi cười nhếch lên, nhìn em gái nhà mình cười hỏi “Như thế nào? Nhìn phản ứng này của em, hiện tại gả em đi, em sẽ đồng ý chứ?”Lục Chẩm Tuyết khẽ cười nhẹ, đứng đắn nói “Em làm gì nông cạn như vậy?”Tuy rằng ai cũng thích trai đẹp, nhưng chắc cũng không đến mức nhất kiến chung tình yêu từ cái nhìn đầu tiên như vậy chi cô còn phát hiện tính cách của Lâm Cảnh rất lạnh nhạt, không phải là kiểu người cô vào đại sảnh, các khách khứa đều đã ngồi ngay ngắn ở vị trí của mình, người chủ trì của tiệc mừng thọ đang nói chuyện trên sân khấu, ông nội mặc một bộ trang phục màu đỏ bắt mắt, gương mặt tươi cười ngồi ở dưới sân Nam Cảnh gặp người quen, nên bỏ qua Lục Chẩm Tuyết mà chạy qua chào Chẩm Tuyết nhìn thấy Lâm Cảnh đang bên cảnh ông nội ở phía xa xa, trên mặt ông đều rất vui vẻ, đang nói gì đó với cả mọi người trong nhà đang ngồi trên bàn dường như đều đang nhìn Lâm Cảnh, Lục Chẩm Tuyết nhìn tư thế này, lập tức hoảng sợ, ông nội sẽ không hồ đồ đến mức đem cô ra ngoài tiêu thụ đấy chứ?Trong lòng cô bất an, ai biết cô vừa mới đi qua, bác hai đã lập tức giữ chặt cô, cười nói với Lâm Cảnh “Nhìn một cái đi, đang nhắc đến, A Tuyết đã đến rồi.”Bác hai vui vẻ nói “A Tuyết , chúng ta đang nói đến đến hôn sự của cháu và Lâm tổng đây.”Trong lòng Lục Chẩm Tuyết thầm kêu không xong rồi, cô theo bản năng nhìn Lâm Cảnh, phát hiện đối phương lại lười biếng dựa lưng vào ghế ngồi, anh cũng đang nâng mắt đánh giá mắt anh rất sâu, nhìn không ra cảm xúc gì, cũng không biết được anh đang suy nghĩ đầu Lục Chẩm Tuyết tê rần, cảm thấy vô cùng xấu đến gần em năm rồi ngồi xuống, trong đầu chỉ có một ý niệm, hy vọng họ hàng vạn lần đừng nhắc lại hôn sự này rằng cô thừa nhận rằng Lâm Cảnh rất tuấn tú, nhưng không đến mức khiến cô yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, càng đừng nói đến chuyện hôn ước này, còn yêu cầu người ta cưới thực tế, cô vừa liếc mắt nhìn Lâm Cảnh ngồi ở đối diện, nhìn ra trong đôi mắt kia rất không có kiên vậy chắc cũng cảm thấy chuyện hôn sự này rất nhàm may ông nội cũng có chừng mực, không đề cập quá nhiều về chuyện hôn sự này, chỉ đơn giản hỏi Lâm Cảnh về tình hình sức khỏe của ông nội dù vừa rồi cô nhìn ra được sự thiếu kiên nhẫn lóe lên trong mắt Lâm Cảnh, nhưng anh đối với ông nội vẫn lễ phép và khách không đợi Lục Chẩm Tuyết thở ra một hơi, bác hai vẫn tiếp hỏi Lâm Cảnh về chuyện hôn sự, nói xuôi nói ngược một lúc, thậm chí rất thái quá muốn lát nữa cô đưa Lâm Cảnh ra bên ngoài đi dạo, làm quen với Giang Thị một chút, cũng thuận tiện bồi dưỡng tình cảm một Chẩm Tuyết lớn như vậy vẫn là lần đầu gặp phải tình huống xấu hổ như vậy, nhưng càng khiến cô hổ thẹn hơn chính là sự mất kiên nhẫn trong mắt anh đã lộ rõ ra Chẩm Tuyết đang dự định lên tiếng cắt ngang lời của bác hai đang thao thao bất tuyệt kia, cha mẹ cô kính rượu khách khứa xong, lại cầm ly rượu đi về phía này, lúc này mới chính thức cắt đứt bác cha cô đầy vui tươi, nâng ly rượu nói với ông nội “Cha, hôm nay là sinh nhật 80 tuổi của cha, con trai và con dâu đại diện cho các anh chị em trong nhà kính cha một ly, nhiều năm như vậy, ba đã vất vả rồi! Chúc người phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”Ông nội rất vui vẻ, cũng đứng lên, nói một tiếng cảm ơn với những người khách khứa, toàn hội trường đều nâng ly chúc hi phân đoạn nâng ly chúc mừng kết thúc, Lục Chẩm Tuyết tùy tiện bịa một lí do để đi mang theo áo khoác đi ra bên ngoài, vừa đến cửa đã gặp phải Lục Nam Cảnh mới nghe điện thoại trở về, anh cảm thấy kỳ quái, giữ chặt cô “Sao đã đi rồi? Ăn cơm xong rồi sao?”Lục Chẩm Tuyết vâng vâng đáp lời, dặn dò Lục Nam Cảnh, “Anh ba, anh canh chừng bác hai, đừng để bà ấy lại nói những lời không thể hiểu nổi, thật là quá mất mặt.”Cô nó rồi quay người rời đi, mới được bước lại dường như nghĩ đến cái gì, quay lại mượn chìa khóa xe của Lục Nam Cảnh, rồi nhanh chóng đi ra ngoài.“Lái xe chậm thôi đấy.” Lục Nam Cảnh dặn dò cô một câu, nhìn bóng lưng em gái mình, hơi mỉm cười. Anh nghĩ chắc do bác hai nhắc đến chuyện hôn sự trước mặt Lâm gái này của anh từ nhỏ đã rất sĩ diện, nếu là bác hai làm trò, chai mặt không ngừng để cập đến chuyện hôn ước, coi như là chuyện thường tình,lấy tính tình Lục Chẩm Tuyết, ngày thường chắc chắn sẽ nổi giận, hôm nay vẫn còn có thể chịu đựng, cũng coi như là kì tích Nam Cảnh đi đến bàn chính, quả nhiên nghe thấy bác hai vẫn đang nói đến chuyện hôn sự, nói từ giao tình của ông nội và ông của Lâm Cảnh rồi đến giảng đạo về hôn ước, mà rõ ràng Lâm Cảnh đang không cũng có thể nhìn ra Lâm Cảnh không hài lòng với chuyện hôn sự này, nhưng bác hai vẫn xem như không mà nói, anh ấy đang tựa lưng vào ghế, vậy nên anh dùng chân đá về phía bác hai để ở dưới hai a’ một tiếng, trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều quay sang nhìn bà mặt em năm Lục Dao ngây thơ, hỏi “Bác hai, bác bị sao thế?”Chị dâu bác hai Lưu Phân cũng theo bản năng nhìn về phía Lục Nam Cảnh, anh không nhìn bà nhưng bà cũng đoán được Lục Nam Cảnh đá, rốt cuộc nhà này sao lại dám không để trưởng bối vào mắt vậy, tính cách cuồng vọng thế này cũng chỉ có Lục Nam trong nhà còn sợ anh, nên bà nhất thời cũng không dám nói gì thêm, đành phải giữ im lặng lại.
Edit An TĩnhLúc Lục Chẩm Tuyết lấy khăn lau từ phòng cất đồ ra, Lâm Cảnh đã đi vào trong phòng đèn bên trong phòng tắm sáng ngời, tiếng nước chảy ra từ vòi sen xôn xao vang lên trong không gian. Lục Chẩm Tuyết đứng ở bên ngoài cửa phòng tắm, nghe tiếng nước chảy bên trong đó, trong đầu đột nhiên nhớ đến cảnh tưởng ở huyền quan mới vừa nãy, hình ảnh cô và Lâm Cảnh hôn nhau thiếu chút nữa là tiến thêm một bước xưa từng nói tiểu biệt thắng tân hôn, củi khô gặp lửa [1] quả đúng không sai mà. Cô và Lâm Cảnh vừa không gặp nhau mấy ngày, mới hôn một cái đã khác biệt so với những nụ hôn trước kia. Cô lại nhớ đến vừa nãy lúc mình và anh ôm nhau hôn triền miên, cả những phản ứng của thân thể, không thể kiềm được mà mặt đỏ tới tận mang tai, tim đập nhanh kịch liệt.[1] Tiểu biệt thắng tân hôn 小别胜新婚 chỉ việc những người yêu nhau không gặp nhau trong một khoảng thời gian, thời điểm gặp lại thì cảm xúc sẽ dạt dào hơn cả đêm tân khô gặp lửa 干柴烈火 dùng để chỉ nhu cầu tình dục mãnh liệt giữa nam và nữ, ví dụ như hai người lao vào nhau như củi khô lâu ngày gặp vội vàng treo khăn lau lên trên móc treo đồ bên ngoài cửa phòng tắm, nói với người ở bên trong “Em treo khăn lau ở giá treo bên ngoài cửa giúp anh rồi.”Tiếng nước chảy bên trong vẫn vang lên đều đặn, cô cũng không biết rốt cuộc Lâm Cảnh có nghe thấy hay không. Nhưng cô cũng không đoái hoài gì nữa, nói xong thì xoay người đi về phòng ngủ của nằm sấp trên giường, không hiểu sao lại đỏ mặt rất lâu. Cuối cùng khi hết chịu nổi nữa mới vùi mặt vào trong chiếc gối lành lạnh. Hơn nữa, cô còn cảm thấy rất kì lạ, không biết từ khi nào mà tính cách của mình lại trở nên dễ dàng xấu hổ như vậy nhỉ?Lâm Cảnh đúng là khắc tinh của cô ôm chặt gối lăn lộn ở trên giường mấy vòng, đang buồn rầu, thì nghe thấy tiếng gõ từ truyền đến từ bên Chẩm Tuyết bị dọa cho giật mình, ngay lập tức ôm gối, từ trên giường ngồi bật lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài, sợ rằng đó chỉ là ảo giác của chính mình mà mấy giây sau, lại có hai tiếng gõ cửa vang này Lục Chẩm Tuyết mới lấy lại hồn vía của mình, vội vàng trèo xuống giường, đến dép cũng chưa kịp mang, chạy chân trần đi ra mở phòng mở ra, Lâm Cảnh đứng ở bên ngoài. Bởi vì trong nhà cô không có quần áo vừa người Lâm Cảnh, cho nên anh không thay chiếc áo sơ mi ban nãy ra, nhưng cách mặc áo sơ mi của anh lại không được ngay ngắn gọn gàng lắm, vẫn không cài hai nút áo trên cùng lại, tay áo sơ mi cũng được cuốn lên rất tùy tiện, hai tay đút trong túi quần của anh có lẽ đã được lau sơ qua, nhưng vẫn chưa khô hoàn toàn, con người đen nhánh nhìn thẳng về phía cô, hồi lâu mới lên tiếng hỏi “Lục Chẩm Tuyết, em định quăng anh ở bên ngoài này sao?”Lâm Cảnh đã tắm xong từ lâu rồi, ngồi ở ghế sofa bên ngoài phòng khách chờ một hồi lâu, từ đầu đến cuối cửa phòng của Lục Chẩm Tuyết vẫn đóng chặt, bên trong không có một chút động tĩnh nào, dường như không có ý định đi ra ngoài Chẩm Tuyết a một tiếng, cô không biết nên làm sao, lại bị đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn thẳng vào mình làm cho chột dạ, giống như cô thật sự cóý định lạnh nhạt thờ ơ với anh đất chứng giám. Mặc dù vừa nãy cô cảm thấy vô cùng xẩu hổ ngại ngùng nhưng cô làm sao có thể thờ lạnh nhạt vô tình với Lâm Cảnh được chứ. Cô cũng không phải không biết Lâm Cảnh đã đặc biệt quay về sớm vì mình liền vội vàng nói “Làm sao có thể ạ. Vừa rồi không phải anh vẫn đang tắm sao, nên em quay về phòng chờ anh thôi mà.”Nhưng thật ra là trở về phòng để lấy lại bình tĩnh, giảm bớt sự xẩu hổ ngại ngùng mà kéo tay Lâm Cảnh, cười tủm tỉm hỏi anh “Anh có đói bụng không? Có cần em nấu món gì cho anh ăn không?”Lâm Cảnh cũng không khách sáo làm gì, nhìn cô một lúc, mới nói “Được.” Lục Chẩm Tuyết cười hỏi, “Anh muốn ăn món gì?”Lâm Cảnh nói “Tùy em thôi, anh ăn gì cũng được.”Lục Chẩm Tuyết suy nghĩ một lúc, lại nói “Vậy em nấu mì cho anh ăn nhé, rất nhanh luôn.”Cô vừa dứt lời thì xoay người đi xuống phòng Cảnh nhìn Lục Chẩm Tuyết đang đứng trong bếp nấu đồ ăn cho mình, tâm trạng nặng nề do bị bỏ rơi ở bên ngoài vừa nãy cũng khá lên đôi Chẩm Tuyết thật sự biết nấu ăn, khi còn bé, phần lớn thời gian cô đều chơi ở nhà ông nội, khi đó em năm rất thích chạy vào ăn ké mấy món ăn trong lúc bà nội đang nấu cơm trong phòng bếp, có lúc còn giúp bà nội làm mấy việc lặt vặt đơn giản, nhìn nhiều rồi thì chính mình cũng có thể tự nấu mì là nhanh nhất, cỡ mười phút đã làm xong một tô mì thơm Lục Chẩm Tuyết bưng tô mì đi ra ngoài phòng khách, Lâm Cảnh đang ngồi trên ghế sofa, mới vừa giải quyết xong một số công việc qua thư điện Chẩm Tuyết đặt tô mì lên trên bàn trà nhỏ, cô đứng bên cạnh, hai tay đưa đũa cho Lâm Cảnh, cười tủm tỉm nói “Lâm tổng, mời thưởng thức.” Lâm Cảnh liếc mắt nhìn cô một cái, nhận lấy đôi đũa từ tay Lục Chẩm Tuyết, thấp giọng nói “Em nói cái gì vậy.”Lục Chẩm Tuyết không nhịn được bật cười ha ha, trả lời lại anh “Để cho anh cảm giác được thái độ phục vụ tận tình chu đáo của em.”Cô cười, thuận tay kéo chiếc ghế ra ngồi xuống bên cạnh bàn trà nhỏ. Trong lúc đó, ánh mắt vô tình lướt qua chiếc điện thoại di động của Lâm Cảnh đang đặt trên bàn trà, cô đột nhiên nghĩ đến chuyện này, mắt nhìn thẳng vào Lâm Cảnh, nghiêm túc hỏi anh “Lâm Cảnh, anh có wechat không?”Lâm Cảnh hơi kinh ngạc, anh ngước mắt, nhìn Lục Chẩm Tuyết, đáp lại cô “Có.”Lục Chẩm Tuyết oán trách anh, “Vậy tại sao anh lại không thêm em trên wechat ạ?”Đến tận bây giờ, họ muốn liên lạc với nhau còn phải thông qua gọi điện thoại hoặc gửi tin Cảnh khựng lại, nói với cô “Anh rất ít dùng. Nên quên mất.”Dứt lời, anh lại hỏi ngược lại Lục Chẩm Tuyết, “Vậy tại sao em lại không thêm anh?”Lục Chẩm Tuyết không kiềm được sự ngạc nhiên, ngay sau đó cô bật cười thành tiếng, “Mấy chuyện thế này, chẵng phải nên do đàn ông các anh chủ động sao?”Lâm Cảnh nhìn cô, ngay sau đó cầm điện thoại di động đặt trên bàn trà đưa đến cho cô, “Em thêm anh đi.”Lục Chẩm Tuyết nhận lấy điện thoại, hỏi “Em có thể xem điện thoại của anh ạ?”Lâm Cảnh nói “Có gì mà không thể xem đâu.”Lục Chẩm Tuyết cười híp mắt, điện thoại của anh có khóa mật mã số, cô đưa điện thoại đến trước mặt Lâm Cảnh, “Mật mã.”Lâm Cảnh đang cúi đầu ăn món mì do cô nấu, không thèm ngẩng đầu lên nhìn, dứt khoát nói với cô một dãy mấy con Chẩm Tuyết sững sốt, cô lấy điện thoại di động lại, nhập số mật mã Lâm cảnh vừa nói để mở điện thoại ra thì bây giờ có rất nhiều người, kể cả là tình nhân, người yêu của nhau, họ cũng sẽ không cho phép nửa kia tùy tiện xem điện thoại của mình, càng sẽ không nói ra mật mã người người đó Lâm Cảnh lại rất thoải mái nói cho cô biết mật khẩu điện thoại của mình, hơn nữa điện thoại di động của Lâm Cảnh e rằng còn liên quan đến rất nhiều bí mật làm ăn quan trọng có thể cảm giác được Lâm Cảnh đang rất nghiêm túc trong mối quan hệ này với thoại của Lâm Cảnh không có quá nhiều ứng dụng, Lục Chẩm Tuyết tìm tới tìm lui vẫn không tìm thấy wechat đâu thầm trong lòng đúng là người này thật sự không cần dùng nó mở mục APP ra tải wechat về máy giúp Lâm Cảnh, tải xong, cô nhấn mở ứng dụng và hỏi anh tài khoản, Lâm Cảnh nói “Hình như là số điện thoại của anh.”Lục Chẩm Tuyết “…Hình như?”Lâm Cảnh “Trước kia có việc nên anh có tạo một tài khoản.”Lục Chẩm Tuyết nhìn Lâm Cảnh, không nhịn được bật cười thành tiếng, “Rốt cuộc là anh đang sống ở thời kì nguyên thủy nào vậy?”Lâm Cảnh xem thường, “Loại nhắn tin cấp tốc này thì có ý nghĩa gì à? Hoàn toàn làm lãng phí thời gian.”Lục Chẩm Tuyết cười một tiếng, trả điện thoại lại cho anh, “Vậy thôi không cần nữa. Dù sao nói chuyện phiếm cũng rất lãng phí thời gian mà.”Lâm Cảnh nhìn cô, thúc giục nói “Mau làm đi.”Lục Chẩm Tuyết vẫn khăng khăng không làm, cô nhịn cười, “Mời vừa nãy không phải chính anh nói rất lãng phí thời gian hay sao?”Lâm Cảnh “…”Lục Chẩm Tuyết cười híp mắt, cô cầm điện thoại lên lại, hỏi anh “Hay nói cách khác, anh cảm thấy nói chuyện phiếm với không hề lãng phí thời gian chút nào phải không?”Lâm Cảnh nhìn cô, trả lời “Đúng vậy. Nói chuyện phiếm với em không hề lãng phí thời gian đâu, phải vui mới đúng chứ.”Khuôn mặt anh không kiềm được nén lửa giận, anh đứng dậy bưng tô mì đã ăn hết và đũa đi vào trong phòng bếp, còn không quên thúc giục Lục Chẩm Tuyết, “Em làm nhanh lên nào.”Lục Chẩm Tuyết hỏi “Mật mã đâu?”Lâm Cảnh lại nói cho cô biết mật khẩu tài khoản của anh gồm sau con số. Lục Chẩm Tuyết đăng nhập vào wechat, phát hiện wechat của anh đúng thật là rất sạch sẽ, chỉ kết bạn với hai ba người mà lấy wechat của mình ra quét mã và kết bạn với anh. Lâm Cảnh ở trong phòng bếp rửa bát đũa, sau khi xong xuôi anh quay lại, Lục Chẩm Tuyết đã thêm vào bạn tốt xong. Ngón tay cô chỉ chỉ về phía chiếc điện thoại của Lâm Cảnh đang nằm trên bàn trà nhỏ, nói “Em đã thêm rồi.”Cô nói xong lại thuận miệng nhắc đến chuyện ban nãy mình thấy, nói “Nhưng mà wechat của anh sạch gọn thật đó, chỉ có hai ba người bạn.” Lâm Cảnh nói “Chỉ có em gái với ba anh mà thôi.”Lục Chẩm Tuyết ngạc nhiên, cô giải thích với anh theo bản năng, “Chỉ là em thuận miệng nhắc đến thôi, anh không nhất thiết phải khai báo rõ bạn bè trên wechat với em đâu…”Lâm Cảnh nhìn cô, hồi lâu, đột nhiên lên tiếng hỏi một câu “Em không có chút hứng thú nào với cuộc sống của anh à?”Lục Chẩm Tuyết sững sốt, “Không phải đâu. Chỉ là em thường không có thói quen dò hỏi về cuộc sống riêng tư của người khác mà thôi.”Lâm Cảnh nhìn cô chằm chằm, “Anh là người khác sao?”“Hả?” Lục Chẩm Tuyết mắt chữ a mồm chữ o, không kịp phản ứng lại câu hỏi của anh, cô đến gần Lâm Cảnh, quan sát anh cả buổi trời, nghi hoặc hỏi anh “Không biết có phải do em hiểu sai không? Nhưng anh đang hy vọng em sẽ dò hỏi về cuộc sống của anh nhiều hơn hả?”Lâm Cảnh trả lời cô “Không phải dò hỏi. Chỉ là em có thể để ý đến anh nhiều hơn đôi chút, có thể đừng biểu hiện ra rằng em không có hứng thú gì với cuộc sống của anh dù chỉ một chút có được không?”Lục Chẩm Tuyết kinh ngạc không nói nên lời, cô vội vàng nói “Em không có.” Cô nhìn Lâm Cảnh, rất nghiêm túc nói “Em rất rất thích anh mà. Nếu không thì tại sao em lại chọn quen anh cơ chứ?”Lâm Cảnh nghe những lời nói này của Lục Chẩm Tuyết, cuối cùng tâm trạng cũng trở nên tốt hơn kéo tay cô, hai con ngươi đen nhánh nhìn thẳng vào mắt cô, thấp giọng hỏi “Lục Chẩm Tuyết, em có thích anh không?”Lục Chẩm Tuyết nói “Thích ạ. Không thích thì em ở bên cạnh làm gì?” Cuối cùng Lâm Cảnh cũng chịu cười rồi, anh cúi người đến hôn lên môi cô một cái đầy dịu Chẩm Tuyết được anh hôn, trong lòng tràn đầy ngọt ngào hạnh phúc, cô đối diện với ánh mắt hiện rõ ý cười vui vẻ của Lâm Cảnh, cũng không nhịn được bật nhẹ giọng hỏi anh “Anh có mệt không? Hơn nửa đêm còn phải ngồi máy bay quay về đây.”Lâm Cảnh vẫn nắm tay cô không chịu buông ra, chỉ chăm chú nhìn cô rồi nói “Anh là vì ai mới quay về đây?”Lục Chẩm Tuyết cười híp mắt, “Vì em.”Cô chủ động hôn lên môi Lâm Cảnh một cái, nói “Tối nay anh ngủ lại ở nhà em đi cũng được, em đi lấy chăn giúp anh nhé.”Trong nhà có một căn phòng trống dành riêng cho khách, nhưng lại chưa được trải chăn đệm sẵn, Lục Chẩm Tuyết đi vào phòng cất đồ lấy chăn đệm ra giúp anh, đang chuẩn bị đi lên đó để trải giường đệm các thứ, lại bị LâmCảnh kéo lại, anh nói “Muộn quá rồi, đừng làm nữa, anh ngủ trên ghế sofa tạm một đêm là được rồi.”Lục Chẩm Tuyết nói “Nhưng ngủ trên ghế sofa không thoải mái đâu anh.” Cô vẫn kiên quyết phải đi lến trải giường đệm ra cho anh, nói “Em làm nhanh lắm, nên anh đừng lo nha.”Vừa nói dứt lời, cô nhanh chóng ôm chăn đệm về căn phòng kế bên phòng ngủ của Cảnh nhìn Lục Chẩm Tuyết quan tâm lo lắng cho mình, trong lòng cảm thấy cực kì vui sướng hạnh hôm qua, khi Lâm Cảnh quay về là nửa đêm, buổi sáng ngày hôm sau còn phải thức dậy sớm để đi làm, thật ra cũng không ngủ được mấy tiếng. Sáng sớm Lục Chẩm Tuyết mơ mơ màng màng tỉnh dậy, lại nghe thấy tiếng nói trầm thấp nhỏ nhẹ bên hơi ngơ ngác, trèo xuống giường mang dép, từ trong phòng ngủ đi ra, thì thấy trợ lý Tiểu Dương đang ở ngoài phòng khách, không biết đã đến đây từ lúc Cảnh đã thay quần áo, có lẽ là đồ do trợ lý Tiểu Dương mang đến giúp đã mặc áo sơ mi quần tây nghiêm túc gọn gàng, đang chuẩn bị thắt cà vạt, anh vừa quay đầu lại nhìn thấy Lục Chẩm Tuyết đang đi ra, anh đi đến phía cô, hỏi “Đánh thức em à?”Lục Chẩm Tuyết lắc đầu, “Anh phải đến công ty ạ?”Cô nhận lấy cà vạt trong tay Lâm Cảnh theo bản năng, vừa giúp anh thắt lại vừa Cảnh cũng để mặc cho Lục Chẩm Tuyết thắt cà vạt giúp mình, hai tay anh ôm lấy eo của Lục Chẩm Tuyết, thấp giọng nói “Anh bảo trợ lý Dương mua đồ ăn sáng cho em rồi, một lát nữa em nhớ phải ăn đầy đủ đó.” “Vâng.”Lâm Cảnh lại nói “Tối mai đi tham dự một buổi tiệc với anh nhé.”Lục Chẩm Tuyết kinh ngạc không nói nên lời, cô ngẩng đầu nhìn Lâm Cảnh, hỏi lại anh “Tối mai ạ?”Lâm Cảnh nói “Đúng vậy.”Lục Chẩm Tuyết lại hỏi tiếp một câu nữa, “Ngày mai là thứ bảy hả anh?” “Ừ.”Lục Chẩm Tuyết nghĩ thầm trong lòng chắc sẽ không trùng hợp đến như thế chứ?Cô lại thăm dò hỏi thêm một câu, “Tối mai mấy giờ vậy anh?” “Tám giờ.”Lục Chẩm Tuyết “…”Lâm Cảnh nhìn biểu cảm của Lục Chẩm Tuyết thì thấy không đúng lắm, anh nhìn cô, “Làm sao vậy?”Lục Chẩm Tuyết không thể làm gì khác ngoài thành thật khai bóa với anh, nói “Tối mai em đã đồng ý với anh ba sẽ….”Lâm Cảnh nhìn cô, “Vậy anh thì phải làm thế nào?”Lục Chẩm Tuyết thật sự không ngờ rằng lại trùng hợp như thế. Cô thật sự cảm thấy rất khó xử, do dự một hồi lâu, dè dặt lên tiếng thương lượng với Lâm Cảnh, “Chủ yếu là do em đã đồng ý với anh ba trước đó rồi, nếu không…..Ngày mai anh không đưa bạn gái theo, có được không ạ?”Lâm Cảnh cảm thấy không vui vẻ gì, dứt khoát đáp “Không thể.” Vì lí do gì gái của anh, vì lí do gì mà phải đi làm bạn gái cho kẻ khác. “Vậy nếu không thì….Anh tìm ai…..”“Lục Chẩm Tuyết, nếu em dám thì cứ thử nói những lời này ra cho anh nghe.” Lâm Cảnh lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, hình như anh tức giận rồi. Lời nói muốn bảo anh tìm người khác làm bạn gái thay của Lục Chẩm Tuyết nghẹn lại ở cổ họng, không dám nói ra không thể làm gì khác hơn là nhón chân hôn lên môi anh một cái, dịu dàng dỗ anh, “Anh đừng buồn mà, vì em lỡ đồng ý với anh ba rồi, lần sau chắc chắn em sẽ đi cùng anh mà.”Cô thấy sắc mặt của Lâm Cảnh vẫn rất khó coi, lại hôn anh thêm hai cái Cảnh được cô dỗ dành một hồi cũng hết tức giận, anh đẩy lưng để cô tiến sát về phía mình, cúi đầu hung hăng hôn lên môi cô một cái, “Sau này không cho phép em làm bạn gái của người khác nữa.”“Em biết rồi mà.” Lục Chẩm Tuyết vội vàng đồng ý với Cảnh cúi đầu nhìn cô, cuối cùng cũng không so đo với cô nữa, nói “Anh đi đây, nhớ ăn sáng đó.”“Vâng ạ.” Lục Chẩm Tuyết cười híp mắt, đi đến ghế sofa, cầm áo vest âu phục của anh lên, đưa đến cho Lâm Cảnh cầm lấy áo, nhìn cô, mỉm cười đầy cưng chiều, “Anh đi nhé.” Anh cầm áo vest rồi đi ra cửa, thời điểm đi ngang người cô, còn thuận tay xoa nhẹ đầu cô nữa.
Chúc mừng bạn đã thêm playlist em trao anh con tim anh trao cho em một cú lừa thành công Nào là mình đừng buông tay ra, nào là anh ước hai ta rồi sẽ về một nhà. Em trao anh con tim sao anh trao cho em một cú lừa. rút gọn xem thêm
trao anh trái tim em